Phân vân không biết có nên gọi hay không?
nơi nào đó, cũng có một kẻ giống như cô, tay nâng chiếc điện thoại lên rồi hạ xuống, trên dưới không ít hơn trăm lần. Hắn thở dài ảo não, đặt lại chiếc điện thoại lên bàn, rồi chuyên tâm gấp hết đống quần áo trên giường, cho vào trong vali lớn.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Tôn Bách Thần cầm chiếc điện thoại, tùy tiện ngồi bệt ra sàn. Tay hắn run run nhấn vào số Mạn Nghiên trong danh bạ, hai mắt đỏ ngầu lên, cay xè như sắp khóc.
Một tiếng tút dài, mãi sau mới có tín hiệu được kết nối.
“Bách Thần...”
Mạn Nghiên chủ động gọi tên hắn. Giọng cô rất nhẹ, không để đối phương đoán ra tâm trạng lúc này. Tồn Bách Thần ở đầu dây bên kia, ưu tư suy nghĩ, tự hỏi rốt cuộc cô có hận hẳn nhiều lắm không?
“Anh... có chuyện này muốn nói với em.
Cô gái nhỏ len lén lau đi vài giọt nước còn ứ đọng trên khóe mắt, thầm trấn an bản thân, nói khẽ:
“Em cũng có chuyện này muốn nói với anh.”
Hai người lại rơi vào im lặng, ai cũng muốn được nghe người kia nói trước. Sau cùng, vẫn là Tôn Bách Thần mở lời.
“Em còn nhớ bản giao kèo giữa chúng ta chứ? Nó đã hết hạn rồi! Mạn Nghiên à, em cũng không cần miễn cưỡng ở bên cạnh làm bạn gái anh nữa.”
Miễn cưỡng sao? Mạn Nghiên chưa từng! Thứ từng làm cô chán ghét chính là hắn dùng một tờ giấy vô tri vô giác, ràng buộc mối quan hệ giữa hai người. Còn nói về khoảng thời gian hạnh phúc kia, cô trông mong cả đời còn không được, làm gì đến chuyện miễn cưỡng!
Phút chốc cơ thể Mạn Nghiên run lên bần bật, bởi vì cô cảm nhận được những gì Tôn Bách Thần sắp nói tiếp, không giống với điều cô đang nghĩ.
Thậm chí là đang mong chờ...
“Không phải em định đi du học bên Úc sao? Em đi đi! Tiến độ rộng mở ngay trước mắt, đừng bỏ lỡ nó!”
Cô khẽ nấc thành tiếng, nước mắt cứ thế chảy ra càng nhiều. Mạn Nghiên quệt với hai hàng nước mắt, nghẹn lòng hỏi hắn:
“Anh chắc chứ? Tôn Bách Thần, anh muốn em đi Úc có đúng không?”
Tôn Bách Thần gật đầu, phát ra một tiếng “Ừ” nhẹ bẫng, nhưng vẫn đủ để Mạn Nghiên nghe thấy.
Mạn Nghiên cúi xuống nhìn chiếc bụng phẳng của mình, ngậm ngùi chua xót. Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, cô hỏi:
“Bách Thần, nếu như em có thai, anh có để em đi nữa không? Âm thanh phát ra trong cổ họng một cách run rẩy, mà khó khăn lắm Mạn Nghiên mới nói tròn trĩnh thành lời.
Tôn Bách Thần im lặng một lúc, giọng nói bỗng trở nên dõng dạc:
“Không có nếu như! Mạn Nghiên, chúng ta chia tay nhé! Em hãy quên anh đi, quên một kẻ tồi tệ như Tôn Bách Thần đi! Sang Úc sống thật tốt, phát triển ước mơ của bản thân mình.”
Hắn biết rõ cô luôn uống thuốc tránh thai mỗi ngày, thì giữa hai người, sao có thể tồn tại một đứa bé chứ? Tôn Bách Thần tuyệt tình nói ra những lời cuối, vì không muốn tâm trí mình bị xáo động. Chuyện hắn đã quyết, hắn nhất định phải làm!
“Anh nói xong rồi. Mạn Nghiên, em muốn nói gì với anh thế?” Hắn lặng người, luyến tiếc muốn nói với cô thêm vài câu nữa, để nhớ kỹ hơn giọng nói của người con gái này.
Mạn Nghiên đưa tay sờ lên bụng, răng cắn chặt vào môi dưới. Cô cứ nghĩ Tôn Bách Thần gọi điện thoại để cầu xin cô quay về bên hắn, nguyện hứa chăm sóc cho cô cả đời. Nào ngờ, hóa ra là tự cô ảo tưởng, tự cô si tình.
Tôn Bách Thần không yêu cô nhiều như cô nghĩ!
“Không có gì. Nhưng vẫn phải chúc anh sống tốt! Tôn Bách Thần, tạm biệt.”
Cô nói với mấy lời cuối, rồi tắt máy. Chuyện về bé con, Mạn Nghiên định nói cho hắn biết, muốn hắn giữ lại hai mẹ con cô bên cạnh. Nhưng trước thái độ kiên quyết muốn chia tay kia của Tôn Bách Thần, khiến cô phải dằn lòng xuống, câm lặng.
Mạn Nghiên còn sợ khi hắn biết có thật sự mang thai, Tôn Bách Thần liệu có phải sẽ ép cô bỏ đi đứa nhỏ không?