Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 237: Biến Cố Đột Ngột.



"Anh Nhạc, anh không cần phải kinh ngạc, tôi là người hôm nay anh Tần tìm tới cho anh." Tôi nở một nụ cười chân thành với anh ta, không còn sợ hãi như trước mà ứng xử rất tự nhiên.

Về mặt Tần Thiên Khải kinh ngạc nhìn ta một cái, giống như không nghĩ tới lúc trước tôi vẫn không mấy tình nguyện thì hiện tại lúc đối mặt với người đã mang bóng ma đến cho mình, tôi lại có thể biểu hiện tự nhiên như vậy.

Tôi đáp lại anh ta bằng một nụ cười, tầm mắt bình tĩnh rơi vào Nhạc Tín.

Nhạc Tin rút lại biểu cảm kinh ngạc, dường như có chút không hiểu hành động chúng ta ngồi trước rồi nói sau. Tôi cũng hợp tình hợp lý ngồi bên cạnh Nhạc Tin dựa sát vào anh ta,

Nhạc Tín bị mất tự nhiên mà dịch xa ra một chút, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muộn hỏi tôi muốn làm gì, tôi như một một con đàn bà từ chỗ Phong Nguyệt trà trộn vào, tôi mim cười rót một lý rượu, nửa dỗ dành mời rượu anh tà, lại ở một bên không nghe chuyện phiếm giữa anh ta với Tán Thiên Khải,

Mãi cho đến khi hai người họ nói về chủ đề chính, tôi mới dừng lại một số hành động của mình rồi cần thân lắng nghe. "Anh Nhạc, anh cũng đã xem buổi hội nghị hôm nay rồi đó. Mặc dù dự án trang sức Bắc Minh triển khai cách đây không lâu, nhưng lại có triển vọng rất tốt, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này, chỉ có thể thấy được năng lực của mấy người lãnh đạo hiện tại là không đủ Tôi vốn ăn ngay nói thật, không biết anh Nhạc nghĩ thế nào?"

Tần Thiên Khải hỏi rất thẳng thắn, đôi mắt hình cảnh phương nửa híp lại, đuôi mắt kéo lên một độ cung, làm cho người ta có một loại cảm giác khôn khéo như hồ lỵ, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi thôi.

Nhạc Tín dừng lại ly rượu đang uống mà tôi vừa đưa cho một chút, ly rượu dừng lại một ở khóe miệng dừng một lúc, sau đó hạ xuống, anh ta cau mày thăm dò hỏi Tần Thiên Khải: "Cậu Tần, lời này của cậu sâu xã thật đấy. Cậu chỉ là một trong những cổ đông, chẳng phải còn có những ý nghĩ khác sao?" Tần Thiên Khải cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng lắc vài cái, có một chút hương vị cười nhạc: "Người không có ý nghĩ có thể tính là còn sống được a? Hơn nữa người có khả năng làm vua, việc này anh Nhạc hàn là hiểu hơn chứ " "Cậu Tần, đừng đánh giá quá sớm." Nhạc Tin giận dữ vỗ thật mạnh lên bản, đứng bật dậy, cánh tay sượt qua người, đập vào ngực tôi khiến tôi có chút đau Anh ta nặng nề hừ lạnh, cả người đều toát lên vẻ không thích a dua nịnh bợ mà tôi chưa từng thấy qua: "Chuyện như thế nào còn chưa rõ, lời của cậu Tần hôm nay, tôi sẽ xem như không nghe thấy, đều là người của Bắc Minh, không cần làm mất hòa khí."

Nói xong, anh ta xoay người chuẩn bị đi. Tần Thiên Khải không chút vội vàng kêu rượu, khẽ hít mùi thơm của rượu: "Anh Nhạc, xin hãy sớm đưa ra quyết định, nếu có muộn thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh" ở trước mặt tôi thân thể Nhạc Tin cứng đờ lại, bàn tay ngay trước mắt tôi bỗng siết chặt thành nắm đấm, xưởng tay lộ ra, gân xanh trên cánh tay nhìn giống như những mạch máu lưu động.

Anh ta đứng đó hồi lâu, nghiền răng nghiến lợi nói cảm ơn vì đã nhắc nhớ, sau đó rời đi, Kết quả là, anh ta vốn đã gọi sản một cái bàn ở đó, nhưng sau khi anh ta đi rồi thì bản lại đầy áp thức ăn, chỉ có Tần Thiên Khải ở lại chén sạch. "Tôi thấy cuộc xã giao hôm nay giống nhau không cần tôi đến hỗ trợ mà." Tôi vốn còn nghĩ rằng họ sẽ có nhiều điều hơn để nói, ít nhất là có liên quan đến tôi, trên thực tế, sau khi hai người gặp nhau rồi lại chỉ nói chuyện phiếm, chủ đề phía sau là bao thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ ngay tại hiện trường, chở đến khi nổ đùng đùng xong rồi thì người cũng đã đi rồi.

Mà tôi thì lại không làm gì cả.

Tần Thiên Khải nắm đũa gỗ đỏ, xoay một vòng ở trên bàn, ý bảo ta ăn đi, lại vừa thản nhiên trả lời tôi: "Cuộc gặp mặt này chỉ là diễn tuồng mà thôi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì qua hai ngày nữa sẽ là vở kịch chính. Tôi dẫn cô tới, là muốn cô làm quen một chút, không phải cô có bóng ma với anh ta sao?"

Anh ta không biết chuyện trước đây của tôi với Nhạc Tin, mặc dù tôi đã nghĩ đến việc nói với cho anh ta biết, nhưng bây giờ lại không có gì để nói, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi bỏ qua chuyện này.

Sau khi ăn xong chút gì đó, Tần Thiên Khải đưa tôi trở về lại khách sạn, trên đường đi có nói sơ qua cho tôi biết tình hình hiện tại của Bắc Minh, nghe nói là đang có vấn đề trong việc hợp tác với đối tác cung cấp nguyên liệu, những thùng hàng bên đó gửi sang đều là hàng giả, Bắc Minh đang yêu cầu bồi thường nhưng bên đối tác lại khăng khăng họ đã gửi hàng thật, có thể nói có người của Bắc Minh đã cố ý đánh tráo thùng hàng để đòi bồi thường.

Vấn đề này khiến cả hai bên đều cực kỳ bức xúc, ngày hôm qua đã mở một cuộc họp kéo dài đến vài tiếng đồng hồ để tranh cãi nhưng vẫn không có kết quả. Nhưng sự tình có vẻ sẽ nghiêng về về sau hơn nếu Bắc Minh không thể chống trả lại thì đây sẽ là một mất mát đáng kể.

Nghe đến đó, trái lại trong lòng tôi lại có chút buồn bực, nếu dựa theo tác phong của ông Phương quả thật mới có thể đánh tráo hàng thật, tổng tiền đổi tác. Thế nhưng tại sao sự việc lại phát triển đến mức Bắc Minh phải gánh vác trọng trách này? Chẳng lẽ ông Phương đã bị lộ chân tướng? Hay là việc xử lý sau đó không được ổn thỏa?

Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, mặc dù có hỏi Tần Thiên Khải, nhưng mà anh ta lại chỉ nói với tôi một câu: “Người có ý muốn gây chuyện thì khó lòng phòng bị được "

Thời điểm anh ta nói ra lời này thì khỏe mỗi công lên một nụ cười thâm sâu, giống như đã khống chế được tất cả mọi chuyện. Tôi cũng gần như hiểu được chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.

Sau khi anh ta chờ tôi về khách sạn thì lập tức rời đi, còn nói mấy ngày này tôi được tự do, chờ thời điểm tới thì sẽ gọi điện thoại cho tôi. Sau khi vội vàng dặn dò, anh ta rời đi, lúc rời đi còn có chút vội vã.

Tôi thấy xe anh ta biến mất không xa ở ngã từ đường, một lúc lâu sau, tôi mới lấy lại ý thức, xoay người đi vào khách sạn.

Vốn dĩ tôi muốn gọi điện cho Chu Phong ngay sau khi trở về, nhưng không ngờ vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy Chu Phong đang đứng đợi trước cửa phòng, trong lòng giống như có cảm ứng, anh ta vừa quay đầu đã chạm phải tầm mắt của tôi.

Tôi hoảng sợ né tránh, nhưng không lại tự chủ được mà lén nhìn anh ta, thân thể tôi cứng đờ đứng ở của thang máy, trơ mắt nhìn anh ta đi về phía tôi, gương mặt tràn đầy vẻ cương nghị tuấn kiệt, con người màu nâu sẫm dưới hàng lông mi đen như một viên đá quý màu đen, tản ra hào quang sáng ngời. "Em đã đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại hả?" Chu Phong từng bước ép sắt, cắn rằng chất vấn tôi, cử như chán chử trước bờ vực của cơn tức giận. Tôi há miếng thở dốc, lời nói dối treo đến khỏe mỗi rồi nhưng lại không thể nói ra được, đành chuyển để tải: "Sao anh lại tới dây?" "Anh tìm em khắp nơi mà không thấy, không ngờ được một người anh em nói thấy em ở trong này."

Cho nên mới chạy tới đây? Tôi nghiêng đầu, mãi khi đến gần anh ta mới thấy dưới con mắt đen là một quầng thâm, như thể đã mấy trăm năm rồi mà anh ta vẫn không được nghỉ ngơi, trong con người cũng bị bao phủ không ít tơ máu.

Tôi "Ở" lên một tiếng, sau đó cúi đầu và không nói gi.

Cũng may là anh ta không có chất vấn tôi mà chỉ nhìn chằm chăm đỉnh đầu của tôi một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đặt hai tay lên vai tôi, lòng bàn tay anh ta nóng rực, cách một lớp quần áo vẫn khiến tôi như bị phỏng. "Tân Ái Phương, em đã hứa với anh rồi, đừng bỏ trốn nữa, có được không?"

Tôi mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, lại ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc xen lẫn bất lực của anh ta: "Vào phòng trước đi rồi nói " không phải tôi muốn trốn tránh, chỉ là mấy ngày nay vẫn còn rất nhi việc phải giải quyết, văn luôn ở sát bên cạnh Chu Phong, từng hành động lời nói đều bị hạn chế nhưng nếu không có tôi ở đó, chuyện của Triệu Mộng Tuyết sẽ không thể làm được.

Sau khi vào phòng, tôi rót cho Chu Phong một lý nước, môi anh ta đã khô đến nứt nẻ, mặc dù không biết mấy ngày nay anh ta làm gì, nhưng trông dáng vẻ của anh cũng rất mệt mỏi, thời điểm anh ta uống nước, tôi còn cẩn thận ở bên cạnh mát xa cho anh ta, giống như quay trở lại khi còn là tình nhân của anh ta trước dây.

Chu Phong cũng rất hường thụ, tạm thời không hỏi lại chuyện vừa rồi. Thấy nước trong ly của anh ta sắp chạm đáy, tôi cẩn thận hỏi anh ta chuyện ly hôn thế nào rồi.

Anh ta khưng lại một chút sau đó lắc đầu: "Gần đây công tác có một số chuyện vẫn còn đang bị trì hoãn, cô ấy cũng không đi tới cục dân chính, mà anh cũng không thể đi được, nên tạm thời vẫn còn đang mắc kẹt"

Tôi đoán chuyện này có liên quan tới ông Phương ở bên kia, vì Lục Kính Đình đã nói trước đó Chu Phong đến đây là vì muốn quan sát theo dõi ông Phương.

Nghĩ đến chuyện này thì tôi bỗng nhiên im lặng mất nửa tiếng, Chu Phong còn tưởng tôi tức giận, với vắng ngắng đầu lên giải thích với tôi: "Em không nên suy nghĩ lung tung. Không phải là tôi không muốn rời đi, mà là thời gian có chút gấp. Em yên tâm đi, khi nào rảnh rồi, anh nhất định sẽ làm chuyện này "

Giống như sợ tính tình cô vợ bé chốc chốc lại đổi ý của tôi, người đàn ông tốt này lại dùng một giong điệu van nài nói với tôi khiến tôi không khỏi ngây ngắn. Anh ta không có gì khác với trước kia, nhưng ở phương diện cách đối xử với tôi lại có thay đổi lớn, là cảm giác lo được lo mất, giống như lòng tham trước kia của tôi với anh ta, là cảm giác sợ anh ta bò tôi mà đi.

Tôi mím chặt môi, bàn tayđang xoa bóp cho anh ta, đột nhiên dừng lại, sau đó yếu ớt rụt về, tôi im lặng một lúc rồi nói: "Em không nghĩ như vậy. Nhưng mà, Chu Phong ả, trên thế giới này, lời hứa là không có giá trị nhất, bởi vì bất cứ ai có thể nói được."

Anh ta nhíu mày, đột nhiên nghiêng người, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, căng thẳng và cẩn thận như vậy, đôi mắt cũng mở to lộ ra sự hoảng loạn mà tôi chưa từng thấy thấy trước đây bao giờ: "Tân Ái Phương, em đừng nói như vậy, em nói đi, em muốn anh làm gì thì em mới tin anh đây?"

Tôi giả vờ suy nghĩ về điều đó một lúc, sau đó tôi chuyển tầm mắt của mình đến chiếc quần dài hình vuông, đang phẳng lên của anh ta.

Anh ta cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của tôi.

Anh ta vẫn luôn rất thông minh, đặc biệt là trong quan sát tâm tư của mỗi người, tôi không yêu cầu gì, vậy mà anh ta đã chủ động lấy điện thoại ra, sau đó đưa cho tôi: "Em có thể tùy ý xem điện thoại của anh, trừ chuyện ly hôn, anh sẽ không bao giờ tìm cô ấy"

Tôi có hơi hài lòng, sau đó tha cho anh ta, cười nói: "Biết rồi, anh đi tắm trước đi. Đã mệt mỏi một ngày rồi thì nên nghỉ ngơi cho khỏe." "Được." Tôi nhìn anh ta bước vào phòng tắm, điện thoại di động cầm trên tay, giống như đang cầm một củ khoai tây nóng hổi.

Trong lòng không thể không nói một câu xin lỗi, nhưng hành động vẫn không có dừng lại.

Nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, tôi run rẩy mở màn hình điện thoại di động của anh ta, tìm thấy số của Triệu Mộng Tuyết, gửi cho cô ta một tin nhắn: "Những ngày này tôi có hơi bận rộn, không có thời gian nói chuyện với cô. Do đó, chúng ta hãy gặp nhau ở quán cà phê Thanh Hương vào lúc 10:30 tối ngày mốt đi."

Sau khi tin nhắn được gửi đi thành công, tôi nhanh chóng tin nhắn, sau đó chặn cuộc gọi của Triệu Mộng Tuyết, xử lý xong xuôi, tim tôi dập loạn xạ.

Tôi ôm điện thoại di động của anh ta trước ngực, thật lâu sau mới kìm nén được cơn hoảng loạn.

Đêm đó, tôi ở lại một đêm với Chu Phong nhưng lại không làm gì cả, anh ta thực sự rất mệt, chỉ ôm tôi thật chặt rồi ngủ thiếp đi ngay khi vừa đặt lưng xuống giường, tuy nhiên anh ta lại dậy đúng bảy giờ sáng ngày hôm sau, sau đó nói có việc bận đã vội vã rời đi.

Sau khi anh ta đi rồi, tôi vẫn còn chợp mắt thêm một chút, cho đến khi có người gọi điện thoại tới, tiếng chuông điện thoại làm não tôi choáng váng đến tinh cả ngù.

Lục Kính Đình mới vừa thả tôi đi hôm qua, hôm nay lại gọi điện hỏi tôi đang ở đâu giống như thúc giục đòi nợ vậy, ở đầu dây bên kia của anh ta còn còn tiếng xe gầm rủ, chắc là đang ở trong xe. "Có chuyện gì vậy?” Tôi vừa trả lời anh ta, vừa quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất bên ngoài, dù tấm rèm ở đây cực dày cũng không thể cản được những tia sáng độc hại ở bên ngoài xuyên vào làm đôi mắt của tôi cay xè "Đón em"

Hai chữ đơn giản rõ ràng, ẩn chứa một thái độ ứng nhắc, hoàn toàn không có ý tứ muốn thương lượng với tôi.

Tôi sợ nếu như tôi phản bác lại thì anh ta sẽ một lần nửa nhắc cho tôi tỉnh về việc mười ngày đồng ý với anh ta, tính đến hôm nay là ngày áp chót, sau đó tôi không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa, có thể lấy lại những gì đã tôi còn thiếu.

Nghĩ về nó rồi chịu đựng đi. Báo cáo địa chỉ của mình cho anh ta xong. Sau khi anh ta cúp máy, tôi định đánh giấc thêm một lúc nữa, nhưng mới vừa nhắm mắt lại là ngoài cửa đã vang một tiếng gõ.

Tôi vò đầu bứt tai, đứng dậy đi ra mở cửa cho anh ta, anh ta liếc mắt giục tôi dọn dẹp, sau đó tôi như hóa đần bị anh kéo lên xe, không biết mình đi đâu...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv