Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 236: Gặp Mặt



Tôi không mặn không nhạt ở một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Chúng tôi cứ im lặng như vậy, hình như anh có lời muốn nói với tôi, nhưng lại không nói ra khỏi miệng.

Qua chừng một phút đồng hồ, anh hỏi tôi có muốn trở về không, chứ không phải là muốn tôi trở về.

Tôi lắc đầu nói: “Vợ chưa cưới của anh đã ở đó rồi, tôi không tiện đến đó. Mấy ngày nay có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm tôi nói, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh. Sau đó chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa." “Em đừng quên vụ váy cưới.

Tôi cười khẽ một tiếng, luôn có loại ảo giác vì giữ tôi lại mà anh không từ một thủ đoạn nào. Cũng là ào giác trí mạng này khiến tôi cảm thấy hốt hoảng cho rằng tôi chiếm vị trí quan trọng nhất ở trong lòng anh.

Tôi biết anh yêu tôi, nhưng không bằng tình yêu sâu nặng của anh với Kiều Lam. Anh có thể không có tôi, nhưng không thể không có Kiều Lam. “Mười ngày sau kết thúc, tiền áo cưới tôi sẽ đưa cho anh “Em lấy tiền ở đâu ra?" Anh căng thẳng bước lên trước một bước, tôi lại lùi về sau một bước, vẫn luôn duy trì khoảng cách đó nhìn như rất gần lại giống như xã tận chân trời.

Sắc mặt của anh rất khó coi, u ám nhìn chăm chẳm hai cái đùi của tôi, nhưng không nói gì cả.

Tôi quay mặt đi chỗ khác, nói chuyện này không có quan hệ gì với anh. khỏe mắt không dấu vết nhìn thấy anh nắm chặt năm đấm, đầu khớp xương lồi lên rõ ràng, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang "tách tách

Tôi sợ anh lại nổi điên giống như lúc trước xông tới đây, thường xuyên nhìn chăm chăm ra cửa, chuẩn bị tinh thần bỏ chạy lấy người bất cứ lúc nào. Nhưng tôi đợi hồi lâu, cũng không thấy anh tức giận, mà dần dần nhịn xuống, đè thấp giọng nói: “Nếu là tiền em ra ngoài bản thân, tôi ngại bần. Tôi không nhận tiền bần.

Cái lý do này khiến tôi không nhịn được buồn cười. Tôi vừa bất đắc dĩ vừa thất vọng hỏi anh: “Anh muốn tiền, tôi phụ trách đến cho anh, anh quan tâm nó bắn hay không bản làm gì.

Tôi lười chẳng muốn nói thêm lời vô ích với anh, nắm lấy quần áo đầy tới cho anh: “Trở về đi, tôi phải đi Dứt lời, tôi đi thẳng vào phòng tắm, nhưng tấm rửa là giả. Tôi mở vòi hoa sen ra, nhưng vẫn mặc nguyên quần áo đứng ở trước gương trang điểm nhìn gương mặt xám trắng của mình trong gương. Về mặt chán chường và bất đắc dĩ, hình như tôi đã tiểu tuy hốc hác đi không ít rồi.

Ở trong phòng tắm, tôi lờ mờ nghe được tiếng bước chân của Lục Kinh Đình rời đi. Tôi cứ như vậy chừng mười phút mới từ phòng tắm đi ra ngoài. Anh cũng rời đi rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đổi một bộ quần áo khác. Lúc này tôi mới mở điện thoại di động ra, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lục Kính Đình gọi tới từ ngày hôm qua đến vừa rồi. Trừ số điện thoại của anh ra, Tần Thiên Khải cũng gọi tới vài cuộc.

Tôi gọi điện thoại lại cho Tần Thiên Khải, vừa cầm đồ đạc xuống lầu, chuẩn bị đi ăn sáng trước.

Trên đường xuống lầu, Tần Thiên Khải nhận điện thoại của tôi, hỏi hôm qua có phải tôi có việc gấp hay không, còn giải thích với tôi bởi vì châu báu Bắc Minh mở cuộc họp cho nên anh ta không tiên nhận điện thoại.

Giống như suy đoán của tôi, hôm qua tìm anh ta là vì điện thoại của Nhạc Tín, Nhưng mà bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi, "Không có việc gì, chỉ muốn hỏi anh một chút lúc nào thì đi gặp mặt người kia?".

Bữa ăn của Tần Thiên Khải và Nhạc Tín là hẹn vào hôm nay, ngay cả lúc đi mặc quần áo gì tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi. “Ba giờ chiều nay, tôi sẽ đúng giờ đi đến đón cô. Cô gửi địa chỉ của cô qua cho tôi đi." Tần Thiên Khải trả lời tôi, tốc độ nói chuyện rất nhanh. Tuy không biểu hiện ra dáng vẻ rất vội vàng, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra một chút.

Tôi gật đầu đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Vừa vặn đi ra ngoài ăn sáng, lại trở về ngủ một lát. Lúc tôi tỉnh dậy đã là hơn hai giờ năm mươi phút buổi chiều rồi.

Tần Thiên Khải vô cùng đúng giờ, đúng ba giờ gọi điện thoại cho tôi, nói đã đến dưới lầu rồi.

Tôi sửa soạn đơn giản một phen, xuống dưới lầu lập tức nhìn thấy xe của anh ta dừng ở đầu đường rồi.

Anh ta quay đầu nhìn tôi lên xe, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi tôi mấy ngày nay có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không

Tôi buồn bực nhìn qua gương chiếu hậu muốn kiểm tra lại sắc mặt của mình. Bởi vì tôi đã trang điểm nên khí sắc rất tốt, lúc này hơi không hiểu vì sao anh ta lại nói như vậy,

Tần Thiên Khải giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, sâu kín nói: "Ngày hôm qua nhìn cô từ công ty châu báu Bắc Minh đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm. Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tôi hơi chấn động, lắc đầu, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trả lời anh ta: “Không có việc gì.

Anh ta cũng không truy hỏi đến cùng, khởi động xe, đi tới chỗ Nhạc Tín đã hẹn trước. Mà điện thoại di động của tôi ở trên xe vang lên rất nhiều lần. Từ buổi sáng sau khi ăn sáng trở về, Chu Phong liên tục gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi nhưng đều bị tôi xem nhẹ, bây giờ cũng vậy, bám riết không tha.

Không chỉ như vậy, còn có không ít tin nhắn gửi tới, hỏi tôi đang ở đâu, vì sao không nhận điện thoại các kiểu.

Tần Thiên Khải thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang tôi, hỏi sao tôi không nhận điện thoại. Tôi không nói chuyện, chi lẳng lặng nhìn cảnh vật từ từ lướt qua bên ngoài cửa số. Bây giờ tôi khá lo lắng chuyện tiền bồi thường áo cưới, hỏi mướn người khác, cả đời này tôi trà nói sao

Nhưng tôi tình nguyên thiếu nợ người khác, cũng không muốn thiếu nợ Lục Kính Đình.

Mắt thấy sắp tới nơi rồi, Tần Thiên Khải hỏi tôi có phải là có tâm sự gì không. Tôi quay đầu nhìn anh ta, không chút để ý hỏi: “Anh Tần, làm việc ở chỗ của anh một tháng được bao nhiêu tiền lương?"

Tần Thiên Khải hơi giật mình, nháy mắt tốc độ ô tô dừng lại ở trong một giây đó, sau đó anh ta lại khôi phục như bình thường. Anh ta quay đầu liếc tôi một cái, trêu chọc hỏi tôi có phải dự định đến chỗ anh ta làm việc không.

Tôi tạm thời gật đầu một cái, trừ bỏ chuyện làm tình nhân này ra, trước kia tôi chưa từng làm việc gì. Thoát khỏi công việc làm tình nhân rồi, tôi cũng không biết bản thân mình có thể làm được gì đây. “Nếu như là cô, tiền lương một tháng cô nói bao nhiều thì tôi sẽ trả cô bấy nhiêu. Nhưng cô phải biết tôi không phải là người tốt lành gì, ở chỗ của tôi làm việc, làm cũng không phải là chuyện gì nhìn thấy ánh sáng."

Tôi cười nhạo một tiếng, nhớ đến rất nhiều chuyện mình đã trải qua rất nhiều người mà mình đã tiếp xúc trong ba năm nay, thử hỏi còn có thứ gì đến tôi hơn tôi một chưa từng thấy qua sao? “Cô nghiêm túc sao?" Tần Thiên Khải đột nhiên dừng xe lại, quay đầu hỏi tôi. Tôi cho rằng anh ta dừng xe giữa đường, ngắng đầu nhìn lên, thì ra là đến ngã từ vừa lúc chờ đèn đỏ,

Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt sáng suốt rõ ràng của anh ta, gật đầu nói: "Chuyện của Nhạc Tín tôi làm rồi. Sau khi thành công, nếu anh muốn để tôi ở chỗ anh làm việc, làm cái gì tôi cũng bằng lòng, chỉ cần anh đồng ý với tôi một chuyện "

Tần Thiên Khải nhíu mày, lại hứng thú hỏi: “Chuyện gì?".

Tôi hơi mim môi, nhìn đèn đỏ phía trước đã tắt, thúc giục anh ta lái xe: “Đi trước đi. Chuyện này về sau lại nói."

Tần Thiên Khải không nói nhiều, tiếp tục lái xe chạy về phía trước. Không bao lâu chúng tôi đã đến bên dưới lầu của một nhà hàng cơm Tây.

Tần Thiên Khải dừng xe ở trong bãi đỗ xe tầng ngắm, sau đó cùng tôi đi lên lầu.

Dọc theo đường hành lang không rộng không hẹp, dùng đèn led điều khiển màu nâu nhạt. Trong nhà hàng được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, phong cách thanh lịch tao nhã Bên cạnh bàn của Nhạc Tín đặt sẵn còn có một người thanh niên đang kéo đàn vi-ô-lông, vừa thú vị lại vừa cảnh đẹp ý vui.

Tôi đi theo phía sau Tần Thiên Khải, Nhạc Tin liếc mắt đầu tiên không nhìn thấy tôi, mà đứng lên chào hỏi Tần Thiên Khải. Hai người nói cười một hồi, sau đó anh ta tiếp đãi chúng tôi ngồi xuống. khi Tần Thiên Khải từ phía trước tôi xê dịch ra, sau đó ngồi xuống, tôi mới đối diện với tầm mắt của Nhạc Tin. Anh ta há miệng nhìn tôi, hình như vừa muốn hỏi tôi là ai, lại cứng ngắc bị khuôn mặt của tôi làm cho giật mình rồi. Anh ta nghẹn họng nhìn trận trối chỉ vào tôi hỏi: “Sao, sao lại là cô?"

Tôi hơi nhếch khóe miệng, nghiêng đầu cười chào hỏi anh ta: “Anh Nhạc, chào anh" “Không phải là cô và... Ánh mắt kinh ngạc của anh ta đảo qua giữa tôi và Tần Thiên Khải. Chuyện ngày hôm qua có lẽ đã khiến anh ta cho rằng tôi và Lục Kính Đình có quan hệ, nhưng hôm nay lại nhìn thấy tôi đi với Tần Thiên Khải, tất nhiên cảm thấy kỳ quái, cũng là dáng vẻ không hiểu ra sao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv