Ông Lục nói rồi, tôi liền bị "mời" lên xe.
Xe khởi động, dần dần chuyển bánh ra khỏi ngõ nhỏ chật hẹp, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện những chiếc xe đằng sau cũng lần lượt đi theo, Nghĩa cũng bị những người đó ép lên xe. không biết sẽ đi đâu, ông Lục ngồi ngay bên cạnh tôi, cả quãng đường không nói một câu nào, không khi trong xe lặng như tờ, tôi dân chặt người vào cửa ô tô, muốn làm mờ nhạt đi sự tồn tại của mình, nghĩ cách báo tin cho Lục Kính Đình, ai ngờ khi tôi vừa thò tay chạm đến cái khóa túi, còn chưa kịp làm gì, xe đã đột nhiên dừng lại.
Xe dừng trên một cây cầu, ba chiếc xe sau cũng dừng lại thành một hàng, cảnh tượng này khiến những chiếc xe đi qua lại khác cũng không dám đến gần.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô đậu rất xa, bên cạnh là dòng sông đang chảy cuồn cuộn, không khí yên lặng trong xe tương phản hán với bên ngoài, tôi không thể chịu nổi cái cảm giác nặng nề này nữa, dứt khoát xuống xe đã "Bắc Lục, bắc đặc biệt dẫn cháu đến đây có phải có chuyện gì muốn nói với cháu không?Hay là?"
Trên cả quãng đường, ông Lục chi nhắm mắt, tay vận về một chuỗi hạt, một lúc sau mới từ từ mở mắt, nghiên đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn lở mò ở bên ngoài, càng khiến cho sắc mặt ông ấy trở nên khó đoán hơn. "Cô Từ là người thông minh, tôi tìm cô có chuyện gì, tôi nghĩ trong lòng cô cũng hiểu rõ "
Tôi không đoán ra là ông Từ tìm tôi đến đây là để thị uy, hay là muốn làm gì tôi, không dám chọc tức ông ấy, tôi chỉ có thể phỏng đoán, thông minh nhưng tỏ ra ngu ngốc, nói: "Cháu không rõ." "Vậy tôi sẽ khiến cô hiểu rõ." Ông ấy liếc nhìn tôi, cười lên đầy ẩn ý. "Các người định làm gì!"
Ông ấy vừa dứt lời, tài xế ngồi phía trước đột nhiên xuống xe, đi đến chỗ tôi, đột nhiên mở cửa xe, khiến tôi không kịp phòng bị mà giật mình, chưa kịp phản ứng thì hai người phía sau nhìn cứng rắn như sắt thép đã túm lấy tôi, tôi giật mình hét lên, lại không thể thoát khỏi hai người đó, một người bên trái một người bên phải vắt chéo tay tôi, rồi dùng sức dẫn tôi đến bên bờ sông. Ông Lục cũng xuống xe, tay chống gậy, từng bước từng bước đi đến cho tôi
Tôi lại bị hai người kia ép chặt vào lan can, lan can không cao, bọn họ ép tôi vào, cả nửa thân trên đầu ngà ra không trung, sau lưng là cả khoảng không, phía dưới là dòng sông đang cuồn cuộn chảy, tôi hoảng loạn muốn nắm lấy lan can, hai người kia lại cứ nâng tôi lên khiến hơn nửa thân trên ngà ra bên ngoài lan can.
Tôi sợ đến nỗi hét lên chơi tại, cảm giác đó giống như có người dùng một sợi dây thừng không chắc lắm rồi buộc lấy tôi và treo lên không trung, trợ mắt nhìn sợi dây thừng sắp đứt rồi, nhưng chân tay tôi lại bắt lực không thể làm gì cả.
Ông Lục tay chống gậy từng bước đi đến bên cạnh tôi, ông ấy đứng cạnh lan can, nhìn dòng sông vô biên: "Tôi là người thẳng thắn, không thích dài dòng, tôi đã gửi thiệp mời đám cưới của Lục Kính Đình và Tôn Ly rồi, hai tháng sau, tôi lặn lộn bao nhiêu năm nay, ai mà không biết Lục Hưng Hoa tôi nói một là một, lần này cũng không ngoại lệ, cô Từ đã hiểu chưa?
Ông ấy nói và quay đầu nhìn sang tôi, khoảnh cách rất gần, lúc này tôi mới hiểu ra sự sắc sảo khủng khiếp của ông Lục, giống như một mũi khoan sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ thôi là khiến người ta nổi da gà, không rét mà run.
Tôi run rẩy, hai người bên cạnh càng ép tôi chất hơn, cuối cùng tôi chỉ có thể yếu đuôi đáp lại: "Hiếu, hiểu rồi." "Cho cô hai sự lựa chọn, thứ nhất là bây giờ tôi sẽ bảo hai người này thả tay ra, nếu cô rơi xuống dưới mà vẫn có thể sống, tôi sẽ không làm khó cô nữa, thứ hai, hai tháng sau tôi muốn nhìn thấy Lục Kinh Đình và Tôn Ly kết hôn "
Tôi kinh hoàng trợn tròn mắt, không để cho người ta có cơ hội phản ứng, ông già ấy vừa dứt lời, hai người kia lập tức thả tay, tôi mất thăng bằng, nhanh chóng rơi xuống, những cơn gió đêm rít gào bên tại tôi, bùm một phát, làn nước lạnh từ bao trùm lấy tôi, tôi chỉ có thể bơi ngửa, mà lại không thành thạo, dầy dụa dưới nước tầm hai phút liền thấy không ổn rồi, nhanh chóng chim xuống.
Tôi hoảng loạn quả tay, chẳng mấy chốc, nước đã nhấn chìm tôi, tôi uống mắt máy ngụm nước, gần như ngạt thở rồi, bóng nghe thấy bên cạnh có tiếng động lớn, tôi cố gắng mở to mắt, lúc hai lá phối dường như sắp nổ tung rồi, đôi tay dường như lại được cái gì đờ lay...