Người kia cũng không phải không nhìn ra tình hình, đầy mở cửa ở phía đối diện, nói với tôi: "Cô Tân, đây là phòng làm việc của cậu Ba Lục, cô chờ ở phòng làm việc trước đi a."
Tôi gật đầu, quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Đình ở phòng bao một cái, ngăn cách quá xa rồi, cộng thêm còn có tiếng nhạc ầm ĩ, từ đầu đến cuối không nghe rõ đang nói chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được sắc mặt của ông Lục không dễ nhìn.
Tôi ngồi chờ trong phòng làm việc, cuộc nói chuyện của bọn họ nói liên tục đại khái khoảng một giờ đồng hồ mới kết thúc, tôi ngôi ở căn phòng bên cạnh vô cùng buồn chán nửa ngày mới nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại tầm mắt liền thấy gương mặt của Lục Cảnh Đình.
Tôi vừa đứng lên, anh đã cất bước đến gần: "Hôm nay không phải vừa mới dọn nhà sao, sao lại đột nhiên tới đây thế?” "Làm xong rồi, máy ngày nay không được nhìn thấy anh, liền chạy qua đây" Nhớ anh rồi?" “Đúng thế, nhớ anh rồi." Tôi vừa nói vừa đưa tay ra ôn lay anh, Lục Cành Đình thuận tay kéo tôi lại, dùng lực ôm lấy eo tôi đẻ xuống, tôi theo lực đó bị anh đề vào ghế sô pha.
Lưng tôi hoàn toàn lọt vào trong số pha, anh áp đôi môi nóng bỏng như lửa lại, ngón tay thon dài của anh men theo ngực áo tối thăm dò vào trong, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, gõ cửa một cái không đợi Lục Cảnh Đình đáp lại, người nọ vội vã phá cửa đi vào.
Quần áo của tôi bị Lục Cảnh Đình xe ra một nửa, một nửa phần ngực tròn trịa bị lộ ra ngoài, khi người kia vào cửa, tôi chỉ cảm thấy không khí xung quanh thân mình đột nhiên lạnh đi máy đô, sau đó một chiếc vest màu đen tràn đầy hơi thở của Lục Cảnh Đình từ trên hạ xuống che lại người tôi, vững vàng che kín cả người tôi, tôi bực bội một cái, tầm mắt đen lại, cùng với tiếng trách móc phẫn nộ của Lục Cảnh Đình truyền tới ở bên tai: “Đi vào không gõ cửa, không hiểu quy tắc sao?". "Tôi, tôi" Người kia bị Lục Cảnh Đình dọa không nhẹ, ấp ủng nửa ngày mới nói: "Kỳ thực không phải tôi muốn như vậy, là bên ngoài thật sự xảy ra chuyện "Chuyện gì? Trời sập xuống cũng có người cao hơn anh chống đỡ, hội trường có sụp xuống cũng có tôi chồng đỏ, hoàng cái gì mà hoảng "Vâng vâng, cậu Ba lần sau tôi nhất định nhớ rõ, nhưng, nhưng là chuyện bên ở bên chỗ Thương Quân Tinh Tọa kia..." Lồng ngực tôi hoảng hốt buồn bực dưới lớp quần ảo ngột ngạt đang đắp trên người tôi, cần thận dè dặt lộ ra nửa cái đầu từ bên trong liền thấy vẻ mặt của Lục
Cảnh Đình biến sắc. “Chuẩn bị xe, tôi lập tức qua đó" Lục Cảnh Đình vừa nói, người nó liền lên tiếng đáp lại rồi lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Tôi nhìn thấy chân mày anh nhăn lại một cục, không nhịn được đưa tay lên muốn vuốt: “Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Sắc mặt anh lại trở nên khó coi như thế"
Chân mày anh giãn ra, nắm nhẹ tay tôi: "Xảy ra chút tình trạng khẩn cấp, anh phải nhanh chạy qua xử lý một chút, để cho Nghĩa đưa em trở về, xử lý xong muộn một chút anh sẽ quay về tìm em được không?"
Giọng nói ngoài miệng anh là như vậy, nhưng động tác đã sớm móc điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Nghĩa, tôi nhìn điện thoại di động anh một cái, cuối cùng gặt đầu nói: "Được
Dần dò xong, người mới này vừa xông vào đa tới nói rằng xe đã chuẩn bị xong, Lục Cảnh Đình để Nghĩa đưa tôi đi trước, lúc đó tôi không biết Thượng Quân Tinh Tọa là hội trường có ý nghĩa gì, cũng không biết Lục Cảnh Đình đi vội vàng như vậy rốt cuộc có phải là bởi vì trong lòng quá lo lắng khẩn trương cho nơi đó hay không, tóm lại tôi chỉ nghe lời anh rồi cứ chở như the.
Sau mười mấy phút thì Nghĩa tới, anh ta sai người gọi tôi xuống lầu, ngồi lên xe, xe chạy thẳng một đường trở về nơi ở, không biết có phải là do trời mưa hay không mà xe ngoài đường rất ít, người đi đường cũng rất ít, kết quả lúc xe chạy ngang qua hội sở ở khúc quanh thứ hai bên phải, xa xã liền thấy một chiếc xe đang vững vàng đỗ ở giữa đường.
Con đường kia không rộng, hai chiếc xe xếp hàng cũng chỉ mới miễn cưỡng chạy qua được, đột nhiên có một chiếc xe ngang ngược chặn đường ở phía đối diện, chắc chắn là đề gây chuyện, trong lòng tôi có một loại dự cảm chẳng lành, nói Nghĩa quay đầu xe lại.
Anh ta nghe lời tôi, vừa mới chuẩn bị lùi về phía sau để quay xe, thì phía sau lại có một chiếc xe lái tới, bên phải có một gian hàng chất hẹp của một người buồn bán nhỏ đang bày bán trái cây, anh ta vội vàng đánh tay lái sang phải, chuẩn bị từ bên phải lái ra ngoài, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới rằng, còn chưa qua được, con đường phía trước đột nhiên có một chiếc xe xuất hiện, chậm chạp hai giây, cửa xe mở ra, một dáng người đàn ông mặc đồ vest màu đen đi xuống, trong tay năm thứ gì đó, ánh sáng trong ngôi hèm tối đen quá mờ nên không thấy rõ.
Phía sau trên chiếc xe kia cũng xuống tới mấy người, theo người nọ đi đến gần, tôi vội vàng kêu Nghĩa khóa cửa xe lại, thì đột nhiên một họng súng màu đen lạnh như băng bằng nhiên nhằm ngay vào cửa kinh xe bên mặt tôi. “Cô Tân, mời cô tự giác xuống xe đi, nếu không tôi sơ dùng biện pháp cứng rắn sẽ vô tình làm cô Tân bị thương." Người nọ vừa mở miệng, một âm thanh ẩm ẩm truyền vào trong lỗ tai, tôi đánh giá những người kia, trong đầu không hề có một chút ấn tượng nào, đặc biệt là lúc đó anh ta còn cầm cây súng đen lạnh như băng u ám chĩa vào cửa sổ bên ngoài, những người này nhìn không hiền lành một chút nào, tôi không hề nghi ngờ rằng nếu như tôi không phối hợp với anh ta nói không muốn thì anh ta chắc chắn sẽ thật sự nổ súng, tôi dùng lực dựa người ra sau, đẻ con tim đang thấp thỏm xuống, nhìn chăm chăm anh ta “Xuống thì có thể, vậy cũng phải nói cho tôi biết, anh là người nào "Xuống rồi, một lát gặp cô tự nhiên sẽ biết được, tôi cho cô thời gian ba giây để suy nghĩ, không xuống, thì đừng trách sao đạn không có mắt "
Anh ta lạnh lùng trả lời.
Nghĩa nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng nói: “Anh ta là người của ông Lục"
Trong lòng tôi hoàng hốt. Ông Lục?" “Đúng vậy.
Không kịp chở tôi nói bắt đầu đếm số, 3, 2– gì nữa, bên ngoài đã
Đếm tới số 2, tôi nghe được tiếng anh ta lên có súng ở ngoài cửa sổ, một tiếng ken két vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm tối. “Tôi xuống! Tôi xuống!"
Tôi chỉ có thể chọn thỏa hiệp, ngay lập tức đẩy cửa xe ra, mấy người kia đi lên bao vây tôi, Nghĩa cũng vội vàng xuống xe, lúc quay người lại tôi thấy ánh đèn chợt lóe lên một cái, đổ vật gì đó bị đập xuống đất kêu một tiếng đùng: “Mật bảo? Mấy năm nay theo cậu Ba Lục tôi thấy bản lĩnh của cậu to ra rồi"
Một người đàn ông vừa nói với Nghĩa, vừa đạp tới một cái, tôi bị người phía sau đề tới trước lúc dừng lại củi đấu mới phát hiện cách một bước có một chiếc điện thoại di động bị đạp võ dưới chân, chỉ còn lại một nửa trắng, ánh sáng yếu ớt, tôi có thể thấy được chữ truyền tin cho cậu Lục, nhưng cái tin nhắn thông báo kia lại vĩnh viễn không có cách nào gửi đi được.
Người kia đạp một cái, Nghĩa bị đẩy mạnh lùi về phía sau mấy bước, còn chưa có đứng vững, ánh mắt người kia ra hiệu, những người còn lại bên cạnh thấy vậy liền ào ào xông tới bao vây Nghĩa.
Tôi cắn răng, tránh thoát những người bên cạnh xông tới, ngăn trước mặt Nghĩa: "Mục tiêu của các người là tôi, động tới người người không liên quan làm gi?" "Hừ, tự thân cô đã khó bảo toàn còn quan tâm tới người khác?" Người nọ cười lạnh một tiếng, tôi cần răng siết nắm đấm làm thế nào cũng không chịu đi, sau đó vẫn là người đàn ông cầm súng chĩa vào tôi nói tốt mấy câu người kia mới bỏ qua cho Nghĩa.
Nói xong, người nọ đi tới, thò tay về phía tôi, còn chưa kịp phản ứng, tôi đã giống như chim ưng bắt gà con bị anh ta xốc lên, trực tiếp xách tới chỗ chiếc xe phía trước, cửa xe hạ xuống lộ ra một chút ảnh lửa đồ li tí, là ánh sáng của đầu điều thuốc,
Người bên trong vừa mở miệng, tôi liền nghe được, là giọng nói của ông Lực...