Rung Động Đầu Đời

Chương 30:



\- Tao bị đau\.\. đau\.\. ở\.\. hức\.\.

\- ĐAU Ở ĐÂU?

Tôi quát lên, ngay sau đó tôi đưa tay bụm miệng mình lại. Rõ ràng sợ Tuấn khóc to lên, hiện tại thì tôi còn la to hơn Tuấn.

\- Đau ở tim này\, xoa đi xoa đi\.

Vừa dứt lời, Tuấn nhoẻn miệng cười toe tét. Bổn cô nương tôi đây không đấm vào mặt không phục. Chắc đây là cú đấm đầu tiên tôi đánh Tuấn, trước giờ tôi chỉ dám tát chứ không dám đấm.

Một phát trúng ngay con mắt biết cười, Tuấn đơ mặt ánh mắt bên kia không thể tin được tôi có gan trời đấm mình.

\- Cho chừa cái tội lừa bịp tao\.

Nhìn tôi không khác gì người lớn đi ăn hiếp trẻ nhỏ, Tuấn với bộ mặt uất nghẹn bỏ tôi về nhà mình. Đấy về ngay từ đầu cho người ta khỏi đấm có tốt hơn không? Nay cũng thấy lạ, chẳng thấy vẻ nam tính thường ngày, mà thay vào toàn sự yếu đuối như gái mới lớn lên thành thị, người ta ngây ngô đáng yêu còn Tuấn sói già đội lốt cừu non.

 (..)

Vào hằng năm, cứ đến ngày ngày 21,22,23 tháng mười hai, gia đình tôi và Tuấn đều dành bữa tối ăn cùng nhau ở ngoài, tới 24 sẽ tổ chức một buổi ăn nhỏ ở nhà. Vào 25, các bố mẹ đánh lẻ với nhau đi chơi, có cả bố mẹ Hy nữa, họ hưởng thụ ngày lễ giáng sinh vui vẻ ở một nơi xa xôi, chụp một đống ảnh cầu lương rồi gửi cho bọn trẻ chúng tôi để chọc tức. Tuy lớn tuổi nhưng tình yêu của các vợ chồng vẫn còn rất gì đó như " mới biết yêu", " say đắm và cuồng nhiệt".

\- Ồ\, bé Hương mặc đầm xinh quá\, nhìn ra dáng con dâu cô quá\.

Cái về đầu mặt tôi đang tươi rói cười tủm tỉm, nghe vế sau chợt tắt hẳn nụ cười.  " Chời, con trai cô sao có cửa làm rể nhà con" suy nghĩ trong lòng là thế nhưng tôi phải tự nói ra một câu dối lòng.

\- Vế trước con xin nhận\, vế sau con không dám nhận đâu ạ\, con sao lọt vào mắt Tuấn được\, hì hì\!

Biết tại sao tôi phải dối lòng thế ư? Muốn biết không? Yêu tôi rồi tôi nói cho nghe.

.............. Đơn giản chỉ tại mẫu hậu thân yêu đang ôm tôi mà mẹ còn rất cưng người con trai này, nếu tôi nói thật lòng thì xác định cánh tay nhẹ nhàng sẽ " nhéo chéo chéo" eo tôi, bao nhiêu tật xấu của tôi cũng từ đó tuôn ra, mẹ tôi hay giống phụ huynh bao nhà, khen con nhà người ta đáo để, riêng con mình điểm tốt đẹp không kể, toàn kể mấy cái xấu thôi.

\- Ôi dào\, con không phải lo\, lọt vào mắt cô đủ rồi\.

\- Dạ dạ\.\.

Gật đầu dạ cho cô vui, vé làm con dâu của cô con xin nhường lại cho các bạn nữ khác, tuy mê sắc nhưng tính cách dở dở ương ương con không cảm nhận nổi.

\- Tuấn\, sao con cứ cúi mặt xuống đất\, ngẩng lên cô xem dung nhan tí nào\!

Nghe mẹ tôi nói, bất thình lình Tuấn ngẩng mặt lên, tôi xem xíu nữa giật mình té ngã ngửa. Đôi mắt tím lịm tròn vo một bên là thành quả của tôi sau cú đấm chiều nay? Lực tôi đấm yếu hơn so với dân học võ, có thế mà mắt cũng bị bầm tím được?

\- Haizz\, không biết đứa nào ác quá đấm con mình thành ra vầy\, hỏi nó\, nó chẳng trả lời\. Để mình tìm ra\, đánh cho bố mẹ không nhận ra\.

Lưng tôi mồ hôi bắt đầu tuôn ướt đẫm một mảng nhỏ. Cô à, nay cô đanh đá quá, nếu cô biết đó là con, cô định không nhận con dâu này nữa sao? ( Tác giả: Nữ chính thật không có lập trường)

Liếc nhìn Tuấn đang đứng với tâm trạng thư thái, nhìn chằm chằm vào tôi, lắc đầu một hai cái, miệng xuất hiện nét cười chế giễu. Tôi đưa mắt cảnh cáo, tay đưa ngang cổ làm hành động chém bay đầu. Nói ra một chữ thôi chết tươi với tôi.

\- Con cái nhà ai hư quá\, thôi chúng ta đi nhanh kẻo trễ hẹn giờ đặt bàn\.

( Tác giả: Nữ chính hư quá, đánh không được hay tôi tống cổ nữ chính qua nhà anh nam chính sống luôn nhé? )

 *

 *

 *

( Nhà Hàng Thái Nakah)

\- Nâng ly lên\, chúng ta cùng chúc mừng một năm đầy thành công\, hạnh phúc\!

Bố tôi đại diện nói, chúng tôi nâng ly cụng với nhau, mỉm cười vui vẻ.

Những ngày cuối năm thường con người ta có nhiều tâm trạng, nhưng tôi nghĩ vui vẻ sẽ chiếm đa số. Một năm sắp qua đi, nhìn lại những gì mình làm trong năm, có lúc bạn hài lòng, có lúc thất vọng, tiếc nuối, nhưng chuyện gì ra rồi hãy để nó qua, đừng khư khư cứ để những điều không tốt đẹp làm dập tắt ánh sáng của tương lai. Gặp khó khăn xin đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, hoặc đổ lỗi cho người khác hay trách móc ông trời không thương mình, kêu than đời đủ kiểu. Không có gì là mãi mãi, ngày hôm nay bạn thất bại, bạn khó khăn nhưng bản thân luôn cố gắng tự nỗ lực, kiên trì chắc chắn sẽ được đền đáp. Ngày hôm nay không được, ngày hôm sau rút những kinh nghiệm của ngày hôm qua bạn sẽ được. Cho dù có dành mười năm đi chăng nữa, đừng nản, vì đã có kho báu to lớn nhất chờ bạn đến.

Cuối năm rồi, phải mỉm cười nhiều hơn, phải chia sẻ niềm vui cho nhau, hơi ấm đến mọi người xung quanh mình. Các gia đình hãy tạo cơ hội gần gũi nhau hơn, sum vầy tụ họp, thắp lên trong lòng mỗi người tình thương. Muốn được người khác yêu thương thì bạn phải biết yêu thương chính người thân của mình trước. Ai giận nhau, dỗi nhau, ghét nhau nên bỏ qua hết cho nhẹ lòng, đừng để những điều nhỏ nhặt làm buồn phiền lòng trước thềm năm mới.

\- Ê\, há mồm ra tao thấy có con gì bay vào trong\.

Đột nhiên Tuấn ngồi ghé nói nhỏ vào tai tôi làm tôi nhột, giật bắn mình ra, vừa há mồm chuẩn bị nói thì miếng thịt bò sốt bơ Pháp ập vào khoang miệng tôi. Ôi vị của nó làm tôi đê mê nhưng xém bị sặc ra ngoài, mồm tôi có to lớn như Tuấn đâu mà Tuấn gấp hẳn một miếng thật bự đút vào trong.

\- Ngon không?

\- Ngon nhưng còn đút kiểu đấy tao đấm tím luôn con mắt còn lại\.

Tất nhiên vế sau tôi nói bé xíu đủ để hai đứa nghe, còn nháy mắt trêu Tuấn mấy cái.

\- Năm nay hai đứa chịu khó ở nhà một mình nhé\, bố mẹ tính chơi tới ba ngày\, 27 bố mẹ về\.

\- Bố mẹ thoải mái đi chơi vui vẻ\, đừng lo cho chúng con\.

Dạo gần đây tôi thích ở một mình, thích làm chuyện gì thì làm, đó là phạm vi tôi ở nhà. Ra ngoài đi đâu thì người quản tôi chính là Tuấn, bố mẹ không tin tưởng ở tôi, dù gì tôi cũng lớn rồi tự biết chăm lo cho bản thân, tôi không muốn có người khác làm phiền.

\- Ăn xong hai đứa có tính đánh lẻ không?

\- Không\, con về nhà/ Có ạ\, giờ chúng con đi ngay\.

Hai câu trả lời mâu thuẫn khiến các bậc phu huynh chau mày nhìn chúng tôi. Cái tên chết đẫm, có hứa hẹn gì đâu sao giờ giở giọng nói dối ở đây?

\- Ờ\, hai đứa đi đi\.

 (..)

\- Mày dắt tao ra công viên chi vậy?

\- Hóng gió\.

\- Bị tím mắt vầy vẫn có tâm trạng hóng gió à?

Tôi lỡ mồm nói ra, đưa tay bịt miệng, cười gượng gạo. Ánh mắt đen láy nhìn tôi rất dữ tợn, thôi được rồi lỗi này là của tôi.

\- Đấm tao xong mày không mảy may nghĩ đến hậu quả?

\- Tao đâu có ngờ đấm cái nhẹ hều cũng gây tím mắt\.

\- AAAAAAAA\!

\- Tao bấu "NHẸ" như cách mày đấm tao đấy\.

\- Đồ đàn ông mặc váy\, chuyện cỏn con cũng chấp nhặt\.

Tính tình Tuấn thay đổi dạo gần đây, ngoài mặt vẫn có men lì nhưng thực ra ở với tôi mới lộ nguyên hình. Săm soi tôi, chấp nhặt những chuyện nhỏ, giận dỗi vu vơ đủ kiểu, bla..bla...

Ngay khoảnh khắc hiện tại, một chuyện kinh khủng xảy ra. Tôi chưa từng và không bao giờ suy nghĩ đến, Tuấn lôi tôi vào bụi rậm, lén lút thập thò nhìn xung quanh, hai tay áp vào má tôi, thực sự tim tôi muốn nổ tung ra ngoài. Hai đứa nam nữ non choẹt mà lại trốn vào bụi rậm, người ta nhìn thấy lại nghĩ bậy bạ cho coi..

\- Này\.\. mày\.\. tính\.\. làm gì tao?

Tuấn không trả lời câu hỏi của tôi, bàn tay từ trên má trượt xuống dưới, hai tay Tuấn cầm lấy phần váy xòe tôi đang mặc, giựt giựt. Hoảng loạn, tôi đẩy Tuấn ra, bonus thêm mấy cú húc vao bụng. Nhưng hình như đã đoán trước chuyện tôi sẽ đánh, Tuấn né một cách công phu, vừa né vừa cầm váy tôi.

" XOẸT", ôi thôi đời con gái tôi, toang thật rồi ông giáo ạ!

\======.=======

Hiện tại tôi thi xong rồi, sẽ cố gắng ra chap đều cho mọi người. Hơi buồn khi không có ai cmt truyện nhưng bù lại lượt view của tôi có tăng, cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tôi. Tôi sẽ cố gắng viết ít nhất 5 chap trong một tuần, hoặc ít chap hơn nhưng số lượng chữ cứ như hai chap cộng lại.

Cốt truyện tôi đã thay đổi so với dự định ban đầu, đi chậm rãi hơn nhưng thời gian tới tôi lên 12, học thêm cũng đầy, nên mạch truyện chắc sẽ đi nhanh hơn. Hai năm đầu là những cảm xúc kì lạ mà Hương không nhận ra đó chính là thích vì thế mạch truyện ở đây tôi không đi quá nhanh. Đến lúc họ hẹn hò, tôi đẩy đi một phát luôn rồi ra ngoại truyện. Căn bản tôi đang lên ý tưởng cho một truyện khác, vậy khi kết thúc truyện này xong hãy ủng hộ truyện mới của tôi. Chân thành cảm ơn!

 
 
 
 
 
 
 
 


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv