Kết thúc năm học lớp chín, có người sẽ tiếp tục chương trình lớp mười, cũng có người thành tích kém hơn, không thể học tiếp, ra khỏi trường cấp hai, sau này sẽ ít gặp được nhau.
Cả lớp bàn tính sẽ làm một bữa liên hoan trước khi chia tay, tổ chức vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Chu Tịnh Kỳ cũng muốn tham gia. Trong bữa cơm tối, cô đề cập chuyện này với ba mẹ
''Ngày mai lớp con tổ chức liên hoan chia tay, ba mẹ cho con đi nha.''
Chu Tịnh Kỳ chỉ cần ba mẹ đồng ý cho cô tham gia, còn tiền lien hoan, cô đã tích cóp rất lâu cũng vừa đủ để đóng.
Nhưng ba mẹ Chu lại tức giận với cô
''Đi cái gì mà đi. Đã nghỉ hè rồi thì ở nhà làm việc nhà, ngoài đồng cũng còn bao nhiêu việc. Mày chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện chơi bời, tiêu tiền tốn kém của nhà này, không biết giúp đỡ gia đình cái gì à.'
''Con không cần tiền, con chỉ muốn xin ba mẹ cho con được tham gia thôi.''
''Mày muốn tham gia, tiền mày lấy đâu ra. Hay là mày ăn trộm của chúng tao. Mang hết ra đây, dám lấy trộm tiền của tao à.''
Mẹ Chu vừa nói vừa tức giận đánh đấm vào ngừoi cô. Chu Tịnh Kỳ đau đớn nước mắt giàn giụa
''Con không có ăn trộm, tiền là con tích cóp được từ rất lâu rồi. Con nhặt đồng nát để bán, tích từng đổng lẻ mấy tháng nay nên mới có.''
Mẹ Chu nghe vậy không những không nguôi giận mà còn đánh cô mạnh hơn
''Mày ăn không uống không của nhà này mac kiếm được tiền còn định tiêu riêng, mày đúng là ăn cháo đá bát, tao nuôi mày đúng là phí cơm mà.''
Sau trận đòn đó, Chu Tịnh Kỳ cả ngừoi tím bầm, đau nhức. Mấy đồng bạc lẻ của cô cũng bị mẹ lấy đi, bắt cô ở nhà làm việc nhà.
''Mấy tháng nữa mày lên thành phố học rồi, việc nhà tao sẽ lại phải làm, đúng là mày không giúp gì được cho gia đình này mà. Tao cho mày đi học tiếp nhưng cũng đừng nghĩ tao sẽ cho mày tiền. Mày muốn đi học thic tự tìm cách mà lo tiền sinh hoạt đi.''
Mẹ Chu ném cho cô một ánh mắt chán ghét rồi đi về phòng ngủ.
Lúc đó đã đồng ý cho cô đi học tiếp, nhiều người chứng kiến như vậy nên giờ không thể nhuốt lời. Giờ bà mới nghĩ ra học bổng chỉ chi trả tiền học phí, gia đình vẫn phải nuôi tiền sinh hoạt. Nếu cô nhất quyết phải đi học tiếp thì hai ngừoi họ cũng để cô tự giải quyết tiền sinh hoạt đó, không để cô tiêu mất tiền mà họ để dành cho con trai.
Hôm sau mấy người bạn đến rủ Chu Tịnh Kỳ đi liên hoan, cô chỉ đành từ chối rồi tạm biệt họ. Các bạn cũng biết hoàn cảnh của cô nên thông cảm, tạm biệt cô rồi đi.
Chu Tịnh Kỳ được đi học tiếp thì vui vẻ lắm, dù ba mẹ nói không cho cô tiền sinh hoạt, nhưng chỉ cần cô được lên trường tỉnh học, lúc đó kiếm việc làm thêm lấy tiền sinh hoạt hẳn là không quá khó khăn.
Dù sao lúc mới lên cũng chưa thể kiếm tiền sinh hoạt luôn được, Chu Tịnh Kỳ vẫn cần phải có chút tiền để mang lên.
Vậy là suốt cả mùa hè, cô chăm chỉ làm hết việc nhà, sau đó lại ra làm việc đồng. Cố làm xong sớm, sau đó lại đi loanh quanh xem ai cần ngừoi làm việc gì, cô có thể làm thuê cho họ.
Trên đường về thì lại tìm nhặt phế liệu để mang bán. Em trai đã được nghỉ hè, ba mẹ lúc nào cũng ở nhà chăm bẵm em trai, việc cô làm thêm ngoài đồng không ai nói, nên ba mẹ cô không phát hiện ra.
Ba tháng hè qua đi Chu Tịnh Kỳ cũng gom góp được một số tiền. Tính cô vốn tiết kiệm, nếu ăn dè thì cũng đủ sống trong ba tháng. Nhưng mới lên có lẽ cần mua vột vài đồ dùng, sẽ tốn mất một khoản tiền của cô.