Buổi chiều sau khi tan học, Chu Tịnh Kỳ đứng trước của lớp, chờ cô giáo chủ nhiệm cùng về nhà với mình.
Lúc Chu Tịnh Kỳ và cô giáo về tới cổng, thấy ba mẹ đang ngồi ngoài sân chơi với mấy người hàng xóm, miệng đang không ngớt khen em trai Chu Nhiên của cô.
Thấy Chu Tịnh Kỳ và cô giáo chủ nhiệm ở cổng thì không ai nói gì nữa. Chu Tịnh Kỳ rất ngoan ngoãn chào cô bác đang ở đó, mọi người đều vui vẻ hỏi lại
''Tịnh Kỳ đã về rồi đấy à.''
Chu Tịnh Kỳ ngoan ngoan nên được hàng xóm rất yêu quý. Bọn họ đều biết ba mẹ đối xử bất công với cô thế nào. Nhưng đây là chuyện của gia định người ta, họ không có quyền tham dự vào.
Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy Chu Tịnh Kỳ đáng thương quá, biết cô lại không được ăn no, nên gọi cô tới cho cô chút bánh ăn no bụng.
Cô giáo cũng chào hỏi rồi ngồi xuống. Nói chuyện với ba mẹ Chu
''Chu Tịnh Kỳ là một học sinh vừa ngoan ngoãn lại có thành tích tốt. Cháu đã về nói chuyện với anh chị về chuyện được tuyển vào trường cấp ba của tỉnh rồi đúng không.''
Mấy cô bác nghe thấy thì ngạc nhiên cảm thán:'' Tịnh Kỳ giỏi quá.''
Ba mẹ Chu vẫn giữ nguyên ý định ban đầu của mình, không muốn cho cô đi học cấp ba
''Gia đình tôi không có điều kiện, cho con bé học hết lớp chín là hết khả năng rồi. Đến tuổi của nó cũng nên ra ngoài kiếm tiền giúp đỡ gia đình rồi.''
Các cô bác nghe thấy thì bất bình thay cho Chu Tịnh Kỳ. Nhưng không dám gay gắt, chỉ lên tiếng khuyên giải
''Tịnh Kỳ học giỏi được như vậy là rất cố gắng, giờ bắt con bé thôi học thì tội nó quá, cũng lãng phí thành tích của nó quá.''
Ba mẹ Chu không vui khi bị người khác can dự vào chuyện gia đình mình
''Nó là con gái tôi, tôi bảo thế nào thì là thế ấy. Gia đình tôi còn có con trai nhỏ, sau này còn phải để dành tiền lo cho con trai, một đứa con gái học nhiều sau cũng gả về nhà gác, nuôi tốn cơm tốn gạo.''
Chu Tịnh Kỳ bên kia vẫn cúi gầm đầu, mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc. Mấy cô bác chỉ đành vỗ vỗ vai cô an ủi.
Cô giáo lúc này mới nhẹ nhàng giải thích
''Bây giờ Tịnh Kỳ vẫn còn nhỏ, nếu đi làm thuê cũng chẳng mấy chỗ chịu thuê con bé, mà có thuê thì cũng chỉ trả được mấy đồng. Nhưng nếu học hành có tri thức vào lại khác. Với thành tích của Chu Tịnh Kỳ, sau này em ấy sẽ đỗ được vào một trường đại học tốt, sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Anh chị chờ thêm vài năm, em ấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền một tháng, so với bắt em ấy đi làm thuê từ bây giờ, suốt đời chỉ kiếm được mấy đồng bạc. Anh chị thử so sánh thiệt hơn xem.''
Ba mẹ Chu nghe thấy cô giáo nói rằng có thể kiếm được rất nhiều tiền thì có phần dao động, nhìn sang Chu Tịnh Kỳ vẫn đang cúi gầm mặt im lặng từ nãy tới giờ.
''Nhưng gia đình tôi giờ đang rất túng thiếu, làm gì có tiền mà cho nó đi học, sắp tới em trai nó cũng lên lớp ba, cần phải đóng một khoản tiền. Chúng tôi không còn dư tiền cho con bé đó đi học nữa đâu.''
''Chuyện học phí anh chị hãy yên tâm, thành tích của Chu Tịnh Kỳ rất tốt, giành được suất học bổng toàn phần. Ba năm tới amh chin sẽ không cần phải lo lắng tiền học của em ấy nữa.''
''Còn có chuyện tốt vậy sao.'' Ba mẹ Chu nghi hoặc
Cô giáo vẫn kiên nhẫn giải thích :'' Chính sách khuyến học nhà nước đã đưa ra, chú trọng bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Những mầm non tương lai tốt như Chu Tịnh Kỳ, dĩ nhiên sẽ được trợ giúp phát triển tương lai rồi. Chu Tịnh Kỳ cũng có mong muốn tiếp tục việc học, mong anh chị suy nghĩ đến nguyện vọng của em ấy.''
Các cô bác mỗi người cũng thêm một câu thuyết phục ba mẹ Chu. Hai người thấy nếu cứ nhất quyết bắt cô thôi học thì cả khi này sẽ chửi rủa gia đình họ mất, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho cô đi học tiếp.