Trong lúc ăn tối, An Lạc liên tục đưa tay lên xoa mắt, Mai Khải Bằng âm thầm quan sát một lúc lâu, khi thấy biểu tình khó chịu của cô, anh ta không nhịn được lên tiếng hỏi: “Em bị sao vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa.” An Lạc vẫn cúi đầu dụi mắt: “Mắt tôi cứ bị giật.”
Mai Khải Bằng vừa định hỏi thăm thì điện thoại bỗng có người gọi đến, lần này người gọi là Tôn, anh ta không muốn cũng phải lo lắng.
Ngay khi Mai Khải Bằng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nghiêm trọng của Tôn: “Mai thiếu, ông chủ bị mẹ Mạn Vân Nghi bắn, chúng tôi đang ở phòng cấp cứu.”
Mai Khải Bằng giật mình bật dậy, hai mắt mở to kinh ngạc. Cúp máy, anh ta thở không ra hơi, hoang mang thốt lên: “Lãnh Ngôn gặp chuyện rồi.”
Ngay khi Mai Khải Bằng rời khỏi chỗ định đến bệnh viện, An Lạc vội đứng lên ngăn bước: “Ông chủ Mai, anh cho tôi theo được không? Tôi lo cho Phí Phí...”
“Được.” Mai Khải Bằng gật đầu, nhanh chóng bước qua bế An Lạc lên, vội chuyển hướng ra cửa chính.
Tiêu Chấn Nam yên lặng dõi theo, sắc mặt cũng trở nên trầm xuống.
Đến nơi, cảnh tượng ảm đạm u ám, An Lạc vừa nhìn thấy Phí Phí ngồi gục đầu khóc vội tiến đến gần ôm chầm lấy cô: “Phí Phí à...”
Phí Phí ngẩng đầu nhìn An Lạc, cả hai trao đổi ánh mắt chỉ trong một giây, cô cố tình khóc lớn tiếng hơn: “Chị Lạc, đều tại em mà anh ấy bị thương... em phải làm sao đây...”
Mai Khải Bằng vô thức đưa mắt nhìn Phí Phí suy sụp, tình cờ lại bắt gặp An Lạc đau lòng rơi nước mắt vì cô em không máu mủ. Anh ta quay sang Tôn, nghiêm túc dò hỏi: “Phía Mạn Vân Nghi thế nào rồi?”
Tôn đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh, đáp: “Mẹ con Mạn Vân Nghi cũng không khá hơn, chỉ có cha cô ta vẫn còn bình an vì chưa ra mặt.”
“Báo Trần Vũ Huân chưa?”
“Báo rồi.” Tôn gật đầu.
Trong bệnh viện lúc nửa đêm, không gian lạnh lẽo đến rợn người, Phí Phí ngồi thẫn thờ trước phòng cấp cứu, ánh mắt đờ đẫn như kẻ mất hồn. Trên áo của cô vẫn còn dính đầy máu của Lãnh Ngôn.
Sau vài giờ đồng hồ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, Phí Phí vội trấn tỉnh bản thân nhanh chân chạy đến chỗ bác sĩ từ trong đi ra, gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ phẫu thuật tháo khẩu trang, biểu cảm ông ta buồn bã, nói một câu rất quen thuộc nhưng không ai muốn nghe: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, lúc đến đây nạn nhân mất máu quá nhiều."
Phí Phí chao đảo không còn đứng vững, phải nhờ vào Tôn đứng bên cạnh đỡ lấy.
Đàn em Lãnh Ngôn đứng nghiêm, cúi đầu mặc niệm.
Lãnh Ngôn được đẩy ra, gương mặt anh trắng bệch, đôi môi tím tái, cơ thể lạnh ngắt. Bàn tay Phí Phí run rẩy sờ vào mặt anh, từng dòng nước mắt nóng hổi nối tiếp nhau trào khỏi khóe mi.
"Lãnh Ngôn, tỉnh dậy đi... Lãnh Ngôn..." Phí Phí ôm chặt người anh, không kiềm được mà khóc lóc kích động: “Em xin anh mở mắt ra nhìn em đi, em xin anh... Lãnh Ngôn, anh tỉnh dậy đi..."
"Xin người nhà đừng quá đau buồn, hãy giữ sức khỏe cho bản thân." Nữ y tá trẻ thấy Phí Phí mất bình tĩnh liền lên tiếng an ủi.
Tôn bước đến kéo Phí Phí ra, cô hất tay hắn ra, càng siết chặt Lãnh Ngôn như không bao giờ muốn bị tách rời.
Tiếng nức nở của Phí Phí vang cả hành lang, những ai đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn lắc đầu thương xót. Phí Phí gục đầu lên ngực Lãnh Ngôn, giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều.
"Lãnh Ngôn, anh tỉnh dậy đi, mau mở mắt ra đi... sau này anh muốn gì em cũng làm..."
"Thật không?"
"Thậ..."
Bên tai Phí Phí là giọng nói thều thào, rất trầm ấm, rất quen thuộc, cô ngước nhìn mặt Lãnh Ngôn, nụ cười rạng rỡ nhất thời khiến cô bị lóa mắt.
Ngay lập tức, Phí Phí đứng thẳng dậy nhìn Lãnh Ngôn, anh trầm ổn nhìn cô, gương mặt và ánh mắt rất mệt mỏi nhưng vẫn tươi cười.
Nước mắt Phí Phí ngưng chảy, vẻ ngoài ngơ ngác nhìn Tôn cùng những tên đàn em cúi đầu mím môi nhịn cười.
Thấy Phí Phí ngớ người ra không phản ứng, Lãnh Ngôn từ tốn nhắc lại: "Em hứa rồi đó."
Phí Phí ngoài mặt thẹn quá hóa giận, bất ngờ đấm thẳng vào bụng Lãnh Ngôn, uất ức mắng rủa: “Anh chết đi!”
Rủa xong Phí Phí bỏ đi một mạch không thèm ngoái đầu, những người ở lại chuyển từ u ám sang thoải mái. Y tá đưa Lãnh Ngôn về phòng bệnh, Tôn đi làm thủ tục nhập viện, sẵn tiện về nhà lấy quần áo và đồ dùng cá nhân cho Lãnh Ngôn, những tên đàn em ở lại đợi nhóm khác đến thay ca.
Mới đó không còn ai, An Lạc liếc nhìn Mai Khải Bằng đang ôm mình, cô vội tỏ ra xấu hổ đẩy nhẹ người anh ta ra, cúi đầu lí nhí nói: “Cảm ơn ông chủ Mai đã cho tôi đến đây.”
Mai Khải Bằng vờ như không hiểu hành động muốn tránh né của An Lạc, ngược lại tay đang vòng ôm đỡ cô càng dùng lực thêm một chút, giở giọng trách: “Đã nói em đừng gọi tôi là ông chủ Mai, gọi tôi là Khải Bằng.”
An Lạc khép nép, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ông chủ Mai.”
Mai Khải Bằng: “...”
Trong toilet, soi mình trong gương, biểu cảm Phí Phí có chút rối loạn. Dù chỉ là diễn kịch, dù biết chắc chắn vị trí bị thương của Lãnh Ngôn không nguy hiểm đến tính mạng, như trong tim cô lại xuất hiện những cảm xúc khác lạ. Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Ngôn bị trúng đạn gục xuống trước mắt mình, cơ trong lồng ngực của Phí Phí thắt lại đau nhói.
Dù khi ấy tình cảnh có hỗn loạn, Phí Phí có thể khẳng định Lãnh Ngôn rất coi trọng cô, khi cô giữ anh lại với ý không muốn anh ra tay giết người, anh lại sẵn sàng hạ súng khiến bản thân bị cô gián tiếp hại bị thương.
Ánh mắt dịu dàng, lời nói chân thành của Lãnh Ngôn lúc xảy ra chuyện khiến đôi mắt Phí Phí ngay giây phút này đây cay xòe.
Thứ cảm xúc kỳ lạ ấy khiến cô vừa hận vừa sợ hãi lại vừa rung động, nhưng lý trí cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, thứ tình cảm nam nữ đó không nên có.
Bởi...
Lãnh Ngôn là tội phạm.
Phí Phí là cảnh sát.
Sống cùng một xã hội nhưng thuộc về hai thế giới khác nhau.
Chấn chỉnh lại cảm xúc, Phí Phí trở về phòng bệnh với Lãnh Ngôn. Khi đi ngang phòng trực, vô tình lọt vào tai Phí Phí là chuyện y tá đang bàn tán với nhau, mà nhân vật chính được nhắc đến lại là Lãnh Ngôn.
"Vết thương anh ta đụng trúng xương, vậy mà không chịu tiêm thuốc mê. Hóa ra, anh ta sợ không nghe được những lời bạn gái anh ta nói bên ngoài phòng cấp cứu. Chưa hết, anh ta còn bảo bác sĩ ra nói là anh ta chết rồi, thử xem bạn gái anh ta có còn yêu anh ta nữa không."
Một cô y tá nghe thấy thế liền cao giọng cảm thán: “Thật ghen tị quá, anh ta đẹp trai như vậy, nhìn nhóm người đi theo cũng đoán được thân thế không đơn giản. Người hoàn hảo như vậy còn một lòng yêu bạn gái, nếu tôi là cô gái đó, có chết cùng anh ấy tôi cũng cam lòng.”
Phí Phí cười nhạt, nhẹ nhàng lướt ngang qua, con người Lãnh Ngôn lúc nào cũng lắm trò, lúc nằm trong phòng cấp cứu còn gieo rắc nhân duyên lung tung.
Xác nhận Lãnh Ngôn vẫn ổn, Mai Khải Bằng đưa An Lạc về trước, Phí Phí đợi Tôn mang đồ đến giúp, sau đó cũng nhắc hắn về nghỉ.
Bên trong phòng bệnh, lúc Phí Phí tắm rửa thay đồ xong ra ngoài Lãnh Ngôn đã ngủ, sắc mặt nhợt nhạt lúc đầu cũng dần đỡ hơn. Cô dùng thau nhỏ đựng nước nóng, dùng khăn giúp Lãnh Ngôn lau người.
Lúc Phí Phí cởi quần áo Lãnh Ngôn, mặt mày lấm lét như đang làm việc xấu, vài giây liền lén liếc trộm anh, đảm bảo anh không nhìn mới đủ can đảm làm chuyện mang tiếng “xấu xa” này.
Thau nước trong suốt sau vài lần lau người cho Lãnh Ngôn dần chuyển sang màu đỏ nhẹ, Phí Phí kiên nhẫn thay nước, lau cho đến khi nước không còn ngả màu mới chịu dừng.
Lau xong thân trên cho Lãnh Ngôn, lúc Phí Phí nhìn xuống dưới đột nhiên mặt nóng bừng, ánh mắt bối rối đảo lộn liên hồi.
Tiếng cười khẽ của Lãnh Ngôn bỗng truyền đến, anh giả vờ ngại ngùng phân bua: "Anh cố gắng kìm chế rồi, nhưng nghĩ em sắp sờ vào, "nó" liền dựng lên."
Phí Phí lườm Lãnh Ngôn, xấu hổ gằn giọng: "Ai thèm sờ, đồ lưu manh!"
Phải hít sâu lấy bình tĩnh mấy lần Phí Phí mới dám tiếp tục. Tay cầm khăn ấm run nhẹ đưa đến gần, mắt Phí Phí vô thức hướng ngược lên, mặt mũi đỏ bừng.
"Phí Phí!"
Khăn vừa chạm vào... Lãnh Ngôn bỗng gọi khiến Phí Phí giật bắn mình hoảng loạn lùi ra xa, vẻ mặt cực kỳ thận trọng nhìn anh ung dung nằm cười hả hê.
"Em không cần câu nệ, "nó" vốn là của em."
Phí Phí: "..."
Lau thân trên bị thương cho Lãnh Ngôn chỉ mất mười phút, lau hạ thân cho anh lại ngốn hết của Phí Phí gần nửa tiếng đồng hồ. Lãnh Ngôn luôn lựa ngay thời điểm Phí Phí căng thẳng nhất mà trêu chọc, hại cô tăng huyết áp suýt ngất vài lần.
Cất thau và khăn, Phí Phí trở ra mặc quần áo cho Lãnh Ngôn, vừa xong anh liền kéo cô nằm xuống bên cạnh ngược bên bị thương. Phí Phí vật vã một lúc lâu cũng không còn sức kháng cự, ngã được tấm lưng cứng đờ xuống giường liền nhẹ nhõm cả người.
Chiếc giường đơn không quá lớn, thân hình Lãnh Ngôn đã chiếm gần hết diện tích, Phí Phí nằm gọn trong vòng tay anh, lắng nghe tiếng hít thở trong không gian tĩnh lặng.
Ngay giờ phút này, Phí Phí chỉ ước khoảnh khắc yên bình có thể dừng lại, để cô có thể tham lam tìm chút hơi ấm ở người mà cô không nên có tình cảm. Giá như Lãnh Ngôn không phải là kẻ phạm tội, không chừng Phí Phí có thể yêu anh mà không hổ thẹn với cha mẹ, với chính bản thân mình.
Nếu đã bắt đầu thì sẽ có kết thúc, vậy thì cô sẽ thử tiếp nhận tình cảm một lần, sống trong tình yêu này, để mai sau không phải hối tiếc vì bỏ lỡ một tình yêu cuồng nhiệt ở tuổi thanh xuân.
"Phí Phí."
Tiếng Lãnh Ngôn kéo Phí Phí về thực tại, cô theo phản xạ nghiêng đầu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh còn đau không?"
Lãnh Ngôn ôm chặt Phí Phí thêm một chút, ánh mắt anh dường như vẫn còn rất mệt vì cơn đau từ vết thương hành hạ, nhưng dù là bất cứ khi nào, dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh vẫn như thế, luôn tỏ ra mạnh mẽ có thể một tay chống trời.
"Sau này đừng rời khỏi tầm mắt anh nữa."
Phí Phí cúi gầm mặt, khẽ thở ra thật nhẹ nhàng: “Chúng ta kết thúc đi."
"Phí Phí..." Giọng Lãnh Ngôn khó tránh được hoảng hốt, biểu cảm lạnh tanh thường ngày cũng biến đổi sang khó hiểu. Anh vì cô ngay cả tính mạng của dám đem ra cá cược, đến tận giờ phút này thứ anh nhận được từ cô chỉ là lời yêu cầu kết thúc.
"Kết thúc đi." Phí Phí nhìn thẳng vào mắt Lãnh Ngôn, nghiêm túc nói: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Nét mặt cứng đờ của Lãnh Ngôn hiện lên nụ cười ngọt ngào, mặc cho vết thương đang đau âm ỉ vẫn nghiêng người qua, nâng mặt Phí Phí hôn lên môi cô.
Đằng nào cũng kết thúc, Phí Phí muốn sau này khi không còn gặp nữa, mỗi khi nhớ lại sẽ là những chuyện vui vẻ, hạnh phúc.
Trong khi Lãnh Ngôn cùng Phí Phí bình yên đón giấc nồng, gia đình Mạn Vân Nghi lại lao đao thức trắng gào khóc không nên lời.
Ngay khi nhận được tin Lãnh Ngôn bị mẹ Mạn Vân Nghi bắn bị thương, lão Diêm giận dữ chấm dứt tình anh em với cha Mạn Vân Nghi, tuyệt tình đến mức cho người san bằng nhà Mạn Vân Nghi.
Trong một phút ngu dại, chỉ vì con gái quá yêu Lãnh Ngôn nên cha mẹ Mạn Vân Nghi nghĩ ra cách bắt cóc Phí Phí uy hiếp. Chậm một bước, con gái bị đánh sưng phù cả mặt, vợ trúng đạn bị thương, cha Mạn Vân Nghi rơi vào đường cùng.