Buổi tối hôm sau ở bar, Phí Phí bỗng nhận được cuộc gọi từ mẹ Mạn Vân Nghi, vừa bắt máy chưa kịp nói gì bà ta đã thông báo đang chờ trước cửa. Phí Phí không cần đoán cũng biết bà ta đến vì con gái yêu quý đang nằm trong bệnh viện, Mạn Vân Nghi cố chấp thế kia đều do có một người mẹ cố chấp không kém.
Gác máy, Phí Phí ung dung đi xuống, lần trước nói đến thế kia mẹ Mạn Vân Nghi vẫn không khuyên con gái từ bỏ, bản thân bà ta vẫn kiên nhẫn làm chuyện không đâu. Nếu nói nhẹ không nghe, Phí Phí chỉ còn cách nói nặng để thức tỉnh họ.
Cách cửa chính của bar một đoạn, Phí Phí ngó nghiêng tìm xe mẹ Mạn Vân Nghi. Xác nhận được là chiếc xe lần trước, cô liền cất bước thong thả đi đến.
Ngay khi Phí Phí vừa lên xe, mẹ Mạn Vân Nghi bất ngờ nhào đến dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng Phí Phí. Sau vài giây vùng vẫy, trước mắt Phí Phí trở nên mơ hồ dần tối đen.
Trong văn phòng, điện thoại Lãnh Ngôn hiện lên cuộc gọi đến từ số máy lạ, anh không nhanh không chậm bắt máy.
Đầu dây bên kia không chào hỏi đã truyền đến giọng nói đe dọa của mẹ Mạn Vân Nghi: “Phí Phí đang trong tay tôi, muốn cô ta sống thì tối nay hãy đến bệnh viện ngủ cùng con gái tôi!"
Ngón tay dài gõ từng nhịp trên mặt bàn, ánh mắt Lãnh Ngôn lạnh lẽo sâu hút, trên môi hiện lên nụ cười nham hiểm mà mẹ Mạn Vân Nghi không thể nhìn thấy, anh ảm đạm hỏi: “Bà chắc muốn tôi đến ngủ với một cái xác?"
"Ý cậu là gì?" Giọng mẹ Mạn Vân Nghi bên kia dần hoảng loạn, kích động lớn tiếng.
"Mạng con gái bà nằm trong tay tôi, hẹn gặp bà ở căn hộ giữ cô gái của tôi."
Lãnh Ngôn gập máy, đứng lên lấy áo khoác đi ra ngoài, theo sau anh là Tôn và những người tên đàn em lực lưỡng khác, tạo nên một dàn đàn ông hùng hậu như chuẩn bị đi đánh trận đến nơi.
Những gì Phí Phí cảnh báo không hề dư thừa, dù đêm tối hay sáng sớm cô đều nhắc xa nhắc gần chuyện Mạn Vân Nghi. Nhưng Lãnh Ngôn cũng sớm đoán được tính toán của cả nhà Mạn Vân Nghi, từ chuyện cô ta có ý đẩy Phí Phí xuống lầu, rạch tay ăn vạ, mục đích cuối cùng của bọn họ chính là trừ khử Phí Phí, mục đích để đẩy Mạn Vân Nghi đến cạnh Lãnh Ngôn.
Nếu bọn họ đã có lòng như vậy, Lãnh Ngôn không thể thất lễ từ chối.
Sau khi nói chuyện với Lãnh Ngôn, mẹ Mạn Vân Nghi vội gọi về cho chồng, ông ta đang ngồi ngoài hành lang ngoài ban công dãy vắng người hút thuốc, nghe báo liền ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bệnh kiểm tra.
Cha Mạn Vân Nghi sững sờ nhìn chiếc giường trắng trống không, con gái đang ngủ đã biến mất không dấu vết. Ông ta tức giận đấm vào tường, không dám ngờ nơi công cộng đông người như bệnh viện Lãnh Ngôn cũng dám ra tay bắt cóc.
Ngất xỉu một lúc, Phí Phí mơ màng hé mắt tỉnh dậy, cố gắng tự trấn tỉnh bản thân, cô phát hiện tay chân mình bị trói nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Phí Phí âm thầm đưa mắt quan sát địa hình, nơi đây giống như một căn hộ được xây nửa chừng nhưng bỏ dở, tường nhà chỉ mới trét xi măng, nền nhà được lót gạch men sứ.
Trước mặt Phí Phí, mẹ Mạn Vân Nghi ngồi trên ghế sofa duy nhất trong phòng cạnh cửa ra vào, thái độ nôn nóng nhấn mạnh vào điện thoại cầm trên tay.
Ở phía cửa chính, hai tên thanh niên chỉ tầm ngoài hai mươi đi qua đi lại canh gác, thi thoảng ló đầu ra ngoài khảo sát tình hình.
Mẹ Mạn Vân Nghi nhận được cuộc gọi từ chồng báo con gái thật sự bị Lãnh Ngôn đi trước một bước. Sắc mặt bà ta lập tức tối sầm, giận dữ đi đến đạp mạnh vào người Phí Phí.
"Loại con gái thấp hèn như mày lấy tư cách gì đổi mạng với con gái tao?"
Nói rồi bà ta đạp thêm cái nữa vào chân Phí Phí, cô đau đớn đến đâu cũng chẳng rên la, bởi cô biết làm như vậy cũng vô ích, đối mặt với kẻ địch tỏ ra yếu thế chính là ngu dốt.
Nhưng theo như lời của mẹ Mạn Vân Nghi thì chắc chắn Lãnh Ngôn đang đến cứu Phí Phí. Cô có thể không tin anh thật lòng có tình cảm với cô, nhưng cô tin anh sẽ không để cô bị người ta hại chết, bởi chẳng ai lại muốn đi ôm xác chết mỗi đêm.
Tai Phí Phí gần sàn nhà, nghe thấy âm thanh lạo xạo, cô ép tai xuống lắng nghe thật kỹ, tiếng bước chân lạnh lẽo đang đến càng lúc càng gần.
Đùng...
Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng súng nổ liên thanh. Mẹ Mạn Vân Nghi hoảng sợ lập tức lùi sâu vào trong, một tên canh gác kẹp cổ Phí Phí từ phía sau, chĩa nòng súng vào thái dương cô làm tin.
Cánh cửa đột ngột bị đá văng ra, Lãnh Ngôn cao lãnh bước vào, theo sau là Tôn và đàn em đang trấn áp Mạn Vân Nghi.
"Mẹ..." Mạn Vân Nghi thấy mẹ cô ta liền khóc lóc sợ hãi.
Mặt mẹ Mạn Vân Nghi cắt không còn giọt máu, lấm lét hét lên: “Cậu muốn gì?"
Lãnh Ngôn bình thản ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn Phí Phí trong tay đàn em mẹ Mạn Vân Nghi. Anh ngã người ra ghế, vắt chéo chân cao ngạo: “Bà là người khơi chuyện, còn hỏi tôi câu này?"
Mẹ Mạn Vân Nghi nhìn sắc mặt con gái tím tái, vừa tức vừa sợ vẫn không đánh mất được sự hung hăng: "Con gái tôi có gì không bằng một con hậu cần ở bar, cậu lại hết lần này đến lần khác tổn thương nó? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu dám làm tổn hại đến con gái tôi, tôi nhất định giết đứa con gái này!"
Dứt lời, mẹ Mạn Vân Nghi vung tay tát vào mặt Phí Phí đe dọa Lãnh Ngôn.
Sắc mặt Lãnh Ngôn thâm trầm, chợt nghiêng đầu nhẹ một cái. Như một tín hiệu giao kèo, Tôn lập tức tát thẳng mặt Mạn Vân Nghi đến đổ máu miệng.
"Cậu..." Mẹ Mạn Vân Nghi hoảng hốt khi con gái bị đánh liền muốn trút lên Phí Phí, bà ta vừa giơ tay muốn ăn đũa trả đũa thì con gái bà ta lập tức ăn cái tát thứ hai.
Vẻ ngoài Mạn Vân Nghi mỏng manh, lại chịu hai cái tát trời giáng của Tôn, cô ta không chịu nổi nên ngất đi, máu trong miệng tràn ra ngoài.
"Lập tức thả con gái tôi ra, nếu không tôi sẽ giết người của cậu!" Mẹ Mạn Vân Nghi mất bình tĩnh, vì xót con mà hét lên điên loạn, cây súng ngắn trong tay bà ta quơ quoạng khắp nơi.
Lãnh Ngôn vẫn như một người đang dạo hoa ngắm cảnh, dáng vẻ cao ngạo không đổi, thản nhiên nở một nụ cười nhàn hạ: “Có muốn xem đạn của ai nhanh hơn không?"
Lời Lãnh Ngôn vừa dứt, tiếng hét của tên đang giữ Phí Phí phát lên rồi im bặt. Mẹ Mạn Vân Nghi xoay đầu phát hiện hắn ta bị trúng đạn ngay bả vai bật ngửa về sau, nằm bất động một chỗ không động.
Tên còn lại sợ chết vội chạy theo lối xuống nhà sau trốn thoát. Mẹ Mạn Vân Nghi tái mặt, bước chân vô thức lùi về phía sau, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm vào họng súng trên tay Lãnh Ngôn vẫn chậm rãi tiến đến gần, từng chút dồn bà ta vào đường cùng.
Tôn đi đến tháo dây trói cho Phí Phí, đưa cô ra phía ngoài cửa tránh mặt trước.
Lúc đi ngang qua người đàn ông trước mắt khiến Phí Phí sinh ra cảm giác vô cùng đáng sợ, nhưng cũng chính sự đáng sợ đó đã cho Phí Phí nhìn thấy cô quan trọng với Lãnh Ngôn như thế nào.
Mạng người anh không tiếc, chỉ tiếc hi sinh bao nhiêu người vẫn không thể bảo vệ được cô.
Trong hoang mang, Phí Phí không điều khiển được bản thân, chợt dừng bước nắm lấy tay Lãnh Ngôn. Cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của Phí Phí đang run lên, ánh mắt vô cảm của Lãnh Ngôn hướng về cô tự động dịu dàng trở lại.
Lãnh Ngôn dừng bước quay ngược lại, ném súng trong tay qua cho Tôn, hững hờ ra lệnh: “Còn lại để chú xử lý."
Chớp mắt thấy Lãnh Ngôn quay lưng không đề phòng, mẹ Mạn Vân Nghi tức khắc lấy lại tinh thần, không chút chần chừ vươn súng trong tay nhắm vào Lãnh Ngôn nổ súng.
Đùng!
Đùng!
Hai phát súng cùng lúc vang lên, mẹ Mạn Vân Nghi ngã xuống sàn nhà, ngực áo màu trắng nhuộm đầy máu đỏ, mùi tanh nồng pha lẫn mùi ẩm mốc khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Phí Phí trợn tròn mắt kinh hãi, toàn thân rã rời, đầu óc trống rỗng lao đến đỡ Lãnh Ngôn đang ngã xuống.
Gương mặt Lãnh Ngôn dần nhợt nhạt, vẫn điềm tĩnh mỉm cười với Phí Phí trấn an cô: “Anh không sao."
Cánh tay Lãnh Ngôn chảy máu ướt đẫm cả áo sơ mi đen, anh giơ tay lau nước mắt không ngừng tuôn trên gương mặt hoảng loạn của Phí Phí, khẽ thỏ thẻ: “Phí Phí, anh đến trễ."
Phí Phí lắc đầu, cảnh vật trước mắt cô bị che lấp bởi nước mắt.
Nụ cười ôn nhu vẫn hiện diện trên môi Lãnh Ngôn, anh thều thào cực nhọc: "Anh xin lỗi... vì tất cả."
"Lãnh Ngôn!" Phí Phí hoảng hốt hét lên, cơ thể run rẩy ôm lấy Lãnh Ngôn ngã gục trong lòng mình.
Phòng cấp cứu tại bệnh viện, bác sĩ cùng y tá gấp rút đẩy băng ca đến đưa Lãnh Ngôn vào trong. Bàn tay Phí Phí nắm chặt lấy bàn tay Lãnh Ngôn không buông suốt quãng đường di chuyển, nhưng đến cửa phòng cấp cứu bị y tá ngăn lại, hai bàn tay buộc phải rời ra.
Đèn đỏ phòng cấp cứu được bật lên, Phí Phí gục xuống nền lạnh đến thấu xương bật khóc.
Tôn cùng những tên đàn em mặt mũi căng thẳng, không ai dám đến gần Phí Phí ngay lúc này.
Một Phí Phí ngông cuồng lớn tiếng Lãnh Ngôn trước mặt bao nhiêu người thì cũng là một cô gái không thể kìm lòng thoát khỏi lưới tình của anh.