*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở giữa sườn núi Dược Thần cốc, Hầu tử cùng với đông đảo đệ tử Dược Thần cốc đang chờ đợi.
Những người khách quý đã được đưa xuống núi, nhưng mà những người ở bên phía công hội Luyện Kim cũng không rời đi.
Bọn người Hầu tử cũng lười phải để ý đến quá nhiều, lúc này ánh mắt của bọn họ đều không thể khống chế được mà nhìn vào đêm tối trước mắt, hi vọng là bóng dáng của Lâm Thanh Diện sẽ xuất hiện từ trong đêm tối.
“Sư tỷ Tiểu Điêu, đã sắp đến giờ rồi" Hầu tử đứng ở trước mặt của Tiểu Điêu, lên tiếng hỏi “Không, chờ một chút nữa đi”
Giọng điệu của Tiểu Điêu nghiêm nghị: “Lâm Thanh Diện đại ca cùng với cốc chủ tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu”
Hầu tử cắn môi, trong lòng của anh ta không phải là không hi vọng như thế, nhưng mà lúc gần đi lời nói của Điền Uyên vẫn còn đang vang lên ở bên tai, vì hi vọng của luyện đan sư, anh ta không thể không nghe theo.
“Đã trôi qua hơn một giờ rồi, cốc chủ đã nói kêu chúng ta rời khỏi nơi này.
Hầu tử lại nói một lần nữa.
“Không, tôi đã nói rồi, không đợi Lâm Thanh Diện đại ca cùng với cốc chủ thì tôi tuyệt đối sẽ không đi, muốn thì các người cứ đi đi!”
Tiểu Điêu lớn tiếng nói.
Anh ta rút ra cây bảo kiếm, Hầu tử nhảy lên trên một tảng đá.
“Tất cả mọi người của Dược Thần cốc nghe cho kĩ đây, tôi đã đồng ý với cốc chủ nếu như thời gian trôi qua một tiếng đồng hồ, tất cả nhất định phải đi xuống núi cùng với tôi”
Đám người Dược Thần cốc và công hội Luyện Kim ngước mắt lên nhìn Hầu tử trên tảng đá, bao gồm cả Vương Thánh cùng với các trưởng lão khác của Dược Thần cốc, trong lòng đều âm thầm tán thưởng.
Không ngờ là Hầu tử bình thường trông có vẻ ngang bướng nhưng vào thời khắc mấu chốt lực quyết đoán lại mạnh như thế.
Cái này đã được nói rõ, ánh mắt của Điền Uyên không sai, giao bảo kiếm cho Hầu tử là một hành vi vô cùng sáng suốt.
“Nếu như người nào không nghe theo thì đã chống lại mệnh lệnh của cốc chủ Điền, vậy thì sau này không còn là người của Dược Thần cốc nữa”
Hầu tử nói tiếp, mắt nhìn về phía Tiểu Điêu.
“Hiện tại đi theo tôi”
Nói xong, Hầu tử cầm theo cây bảo kiếm dẫn đầu đi xuống núi, những người còn lại phóng tâm mắt nhìn về phía đại sảnh Dược Thần cốc rồi sau đó cũng chậm rãi đi xuống dưới núi.
Trong mắt của Tiểu Điêu đong đây nước mắt, nhưng mà trong lòng cũng rõ ràng Hầu tử làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho mình và mọi người.
Đi cuối cùng trong hàng ngũ, Tiểu Điêu đi được ba bước lại quay đầu lại.
Đột nhiên có hai bóng dáng màu đen nhanh chóng đi về phía hàng ngũ bên đây.
“Mọi người chờ một chút đi, nhìn xem đó là ai kìa”
Tiểu Điêu hưng phấn nói, trong mắt mang theo vui mừng, trực tiếp đón hai người bọn họ.
“Cẩn thận đó sư tỷ Tiểu Điêu”
Ánh mắt của Hầu tử cảnh giác nhìn ra phía trước, cầm cây bảo kiếm ở trong tay nhanh chóng đuổi theo.
Tâm tư của anh ta linh hoạt, hiện tại chính là thời điểm nguy hiểm nhất, hơn nữa ở phía trước là đem tối mênh mông, căn bản cũng không nhìn thấy rõ đối phương là địch hay là bạn.
Tiểu Điêu lại tùy tiện tiến về phía trước, như thế là quá lỗ mãng.
“Người ở đẳng trước là ai, xưng tên đi”
Hầu tử hét lớn lên.
“ ha ha, tiểu Hầu tử, ngay cả sư phụ mà con cũng không nhận ra nữa à”
Giọng nói của Triệu Ất truyền đến từ phía trước, lúc này trái tim của Hầu tử được đặt xuống.
“Sư phụ”
Tiểu Điêu rất là vui vẻ bước nhanh chạy ra phía trước.
Bọn người Hầu tử theo sát, quả nhiên hai người đối diện chính là Điền Uyên cùng với Triệu Ất.
Lúc này trên mặt của hai người bọn họ mang theo nụ cười, nhìn thấy toàn bộ đệ tử của mình đều bình yên vô sự, cái này làm cho bọn họ rất vui mừng.
“Điền cốc chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ”
Vương Thánh bước lên phía trước chắp tay nói.
“Vương trưởng lão”
Điền Uyên đáp lễ lại, lập tức hỏi: “Không biết là tại sao người công hội Luyện Kim các người vẫn còn chưa đi, chẳng lẽ là..."
Nói xong, Điền Uyên và ánh mắt của Triệu Ất trở nên lạnh lùng.