Rể Quý Trời Cho

Chương 1200: Tĩnh tâm tĩnh dưỡng



"Chuyện này...

Làm sao có thể?" Từ Tài giật mình nói.

Tuy Tú là đệ tử mình đắc ý nhất, tương lai ông ta cũng sẽ đem tất cả kỹ nghệ của mình truyền thụ lại cho cô.

Nhưng Tú bây giờ, Từ Tài cũng không tin tưởng lắm.

Rõ ràng trước đó hơi thở của Hứa Quốc Hoa đã rất yếu ớt, nếu không có bất ngờ xảy ra thì chỉ mấy phút nữa sẽ chết.

Đối với phán đoán trước đó của mình, Từ Tài vô cùng chắc chắn.

"Thật đó sư phụ, không tin thì người tự qua xem đi!" Tú nói.

Từ Tài cau mày đi tới bên cạnh Hứa Quốc Hoa.

"Mặc dù mạch đập vẫn còn yếu như cũ nhưng lại vô cùng đều đặn, hơn nữa còn mơ hồ có thể cảm nhận được là càng ngày càng mạnh lên, chuyện này...

Chuyện này sao có thể?" Từ Tài nói một mình: "Tôi đã theo nghề thuốc mấy chục năm rồi, cũng coi như có danh tiếng nhưng chưa từng thấy qua chuyện như vậy."

Ông ta lại nhìn về phía lão giả ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, ánh mắt cực kỳ sùng kính.

"Lão tiền bối, xin hỏi ngài dùng phương pháp gì vậy, xin ngài vui lòng chỉ giáo cho tôi biết!" Từ Tài cúi đầu thật sâu với Lý Mộ Bạch.

Đối với cái cúi đầu này, Lý Mộ Bạch xứng nhận nó.

"Y thuật của ông hiện tại đã là độc nhất vô nhị rồi, còn về phương pháp của lão phu thì không phải người như ông có thể lý giải được."

Lý Mộ Bạch thản nhiên nói, dường như từ chối yêu cầu của Từ Tài.

Lâm Thanh Diện ở bên cạnh lại rất rõ ràng ý tứ của Lý Mộ Bạch.

Y thuật của Từ Tài đã đủ để cứu vớt những người bình thường rồi vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người bình thường, đối với chuyện tu hành, ông ta cũng không thể lý giải và khống chế được.

"Lý lão tiền bối."

Lâm Thanh Diện đảo mắt nhìn Lý Mộ Bạch: "Còn xin ông xem giúp cho vợ của tôi, tình trạng của cô ấy..."

Lý Mộ Bạch gật đầu, giúp đỡ Hứa Bích Hoài mới là mục đích chủ yếu mà hôm nay ông ta tới đây.

"Cô gái, mời ngồi, để lão phu xem cho cô."

Lý Mộ Bạch nói.

Hứa Bích Hoài kéo ống tay áo lên, Lý Mộ Bạch đặt tay lên bắt mạch cho cô.

Trong nháy mắt, Hứa Bích Hoài cảm nhận được có một dòng nước ấm thuận theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể của mình, khiến cô cảm thấy rất là thoải mái dễ chịu.

Trái lại, giờ phút này Lý Mộ Bạch lại đang cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lúc bắt mạch cho Hứa Quốc Hoa.

"Sư phụ? Chẳng lẽ vợ của Lâm Thanh Diện cũng có vấn đề sao? Nhưng trước đó chúng ta đã khám qua cũng không phát hiện ra cái gì mà."

Tú ở một bên nhỏ giọng hỏi.

Ánh mắt Từ Tài ngưng trọng: "Đúng vậy, nhìn qua cô Hứa không khác gì người bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn nhiều, chỉ có điều, nhìn vẻ mặt của lão tiền bối thì có lẽ cô Hứa đã mắc một căn bệnh mà chúng ta không biết."

Tú gật đầu, sau khi nhìn thấy kỹ năng thần kỳ của Lý Mộ Bạch, trong lòng cô ta cũng tràn đầy kính sợ đối với ông già râu trắng này.

Y học như biển lớn, quả thật là mênh mông.

Tú cảm thán nói.

Giờ phút này, người khẩn trương nhất ở đây không ai qua được Lâm Thanh Diện.

"Tiền bối, không biết ngài có thể giải trừ độc tính của Chuyển Hồn đan trong cơ thể Bích Hoài hay không."

Lâm Thanh Diện hỏi.

Lý Mộ Bạch mở mắt ra nhìn Lâm Thanh Diện: "Kỳ quái, hình như ở trong cơ thể cô ấy có tồn tại một loại linh khí, loại linh khí này có thể ức chế độc tính của Chuyển Hồn đan, chắc là cô ấy cũng tập được Huyền Kình đúng không?" Lâm Thanh Diện lắc đầu, giải thích nói: "Cô ấy chỉ là một người bình thường thôi, tôi nghĩ, linh khí tồn tại ở trong người cô ấy có lẽ là do trước đó không cẩn thận ăn phải một chút linh mộc."

"Linh mộc!" Đối với chuyện này, Lý Mộ Bạch so với bất kỳ người nào khác đều rõ ràng hơn, chính bởi vì công hiệu của linh mộc nên ông ta mới có thể hóa thành thực thể.

"Như vậy thì tốt."

Lý Mộ Bạch kiên định nói.

"Tiền bối có thể giải độc không?" Lâm Thanh Diện vội vàng hỏi, Từ Tài và Tú ở bên cạnh lại không hiểu ra sao.

Huyền Kình, linh mộc? Những cái tên này chưa từng được nghe qua.

Từ Tài bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Lâm Thanh Diện, bây giờ Lâm Thanh Diện so với lúc mình mới gặp, cảnh giới đã tăng lên quá nhiều.

Thiên tài chung quy vẫn là thiên tài, không phải người bình thường có thể với tới được.

"Có thể thử một lần."

Lý Mộ Bạch nói, lập tức nhìn về phía Từ Tài: "Tôi cần một nơi yên tĩnh, xin hỏi chỗ này của ông có không?" "Đương nhiên là có, căn phòng ở phía sau kia, lão tiền bối có thể mang cô Hứa tới đó."

Từ Tài lên tiếng.

"Cái gì, đó chính là phòng của tôi..."

Tú còn chưa nói xong, đã bị Từ Tài ngăn lại.

"Việc này không nên chậm trễ, Lâm Thanh Diện, chúng ta đi thôi."

Nói xong, Lý Mộ Bạch mang theo Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đi ra phía sau.

"Đúng rồi."

Lúc sắp đi vào phòng, Lý Mộ Bạch quay đầu lại nói với Từ Tài: "Trước khi tôi ra ngoài thì ông và cô gái này tuyệt đối không được tới gần căn phòng này, ngay cả phía sau này cũng đừng tiến, đây là tôi muốn tốt cho các người thôi."

"Lão tiền bối yên tâm, chúng tôi sẽ đi ngay."

Từ Tài cung kính nói, lôi kéo Tú rời khỏi hậu viện.

"Thật là, đây chính là chỗ của chúng ta, chữa bệnh thì cứ chữa bệnh, làm gì mà ngay cả viện tử cũng không cho vào, làm sao, sợ chúng ta nhìn lén à?" Đi vào tiền sảnh Tú tức giận nói.

"Được rồi, tôi thấy lão tiền bối kia chính là một cao nhân, ông ta đã nói như vậy thì nhất định là có dụng ý của ông ta, chúng ta chỉ cần nghe theo là được."

Từ Tài an ủi nói.

"Thôi đi, sư phụ còn nói à, người không biết căn phòng kia là của con ư? Sao người còn cho bọn họ đi vào đó, không thể dùng phòng của người sao?" Tú bĩu môi nói.

Đối với sự sắp xếp này của Từ Tài, cô ta cảm thấy rất oán giận.

"Ôi chao, Tú con đừng nhỏ mọn như vậy mà, mượn dùng một chút cũng có gì ghê gớm đâu."

Từ Tài lên tiếng.

Nào biết được sắc mặt Tú lại đỏ lên, vội vàng nói: "Con không hề hẹp hòi nha, trong phòng của con có..."

"Có cái gì?" Trong mắt Từ Tài có ý cười, lặng lẽ nhìn Tú đỏ mặt, trêu ghẹo hỏi.

Nhìn dáng vẻ này của Từ Tài, Tú bừng tỉnh đại ngộ.

"Tốt lắm, sư phụ, người cố ý đúng không, sau này một ngày ba bữa, con không thèm nấu cho sư phụ nữa!" Nói xong, Tú tức giận nghiêng đầu sang một bên, vô cùng ngột ngạt, sắc mặt của cô ta còn đỏ hơn so với lúc nãy.

Từ Tài vẫn luôn mỉm cười nhìn dáng vẻ thẹn thùng của đồ đệ mình, trong lòng thầm nghĩ.

"Đứa nhỏ ngốc, đây chính là vì muốn tốt cho con, con không cho cậu ta nhìn thấy thì làm sao cậu ta có có thể hiểu được tâm ý của con chứ?" Trong phòng, là một mảnh vô cùng nghiêm túc.

"Chúng ta bắt đầu đi."

Lý Mộ Bạch nhìn Lâm Thanh Diện nói.

"Lâm Thanh Diện, em hơi sợ."

Hứa Bích Hoài nói.

Khóe miệng Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, giữ hai vai Bích Hoài lại nói: "Yên tâm, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, Lý lão tiền bối vô cùng lợi hại, em hãy tin tưởng ông ấy."

Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài gật đầu, dường như cũng không còn sợ như trước đó nữa.

"Lâm Thanh Diện, cho dù độc của em không thể giải được thì giờ có anh ở bên em, em cũng đã thỏa mãn rồi."

Hứa Bích Hoài nói.

Nhớ lại từng chuyện trong quá khứ, những hình ảnh đẹp đẽ lướt qua tâm trí cô như những thước phim quay chậm.

Mà những hình ảnh đẹp đẽ này đều là Lâm Thanh Diện tạo ra cho mình.

"Kết hôn với anh, cả đời này em không hề hối hận, bởi vì em đã lấy được người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới này."

Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện dịu dàng hôn môt cái lên gò má Hứa Bích Hoài.

"Không cho em nói lung tung, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở bên nhau, có anh ở đây, em sẽ không sao hết."

Lâm Thanh Diện nói.

"Khụ khụ."

Lý Mộ Bạch ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, lập tức cười nói: "Yên tâm đi, lát nữa cô sẽ ngủ một giấc, khi cô tỉnh giấc rồi thì sẽ không còn việc gì nữa."

"Được, vậy thì làm phiền Lý lão tiền bối rồi."

Hứa Bích Hoài nói.

Linh lực nhẹ nhàng sưởi ấm toàn thân Hứa Bích Hoài, rất nhanh, Hứa Bích Hoài đã ngủ thật say, ngã xuống giường.

"Lâm Thanh Diện, bây giờ, tôi cần sự trợ giúp của cậu!" Lý Mộ Bạch nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện nói.



- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv