Rể Quý Trời Cho

Chương 1199: Lý mộ bạch ra tay



"Thật đáng tiếc, cho đến bây giờ trên Địa Cầu vẫn chưa có ai làm ra được đan dược Thần cấp."

Nói đến đây, Lý Mộ Bạch khó tránh khỏi có chút thương cảm.

"Lão tiên sinh không cần thương cảm, tôi tin là người có tài ở nước C rất nhiều, nhất định người như vậy sẽ xuất hiện."

Lâm Thanh Diện nói.

Lý Mộ Bạch gật đầu, càng nhìn người trẻ tuổi trước mặt này càng thích.

"Không sai, là lão phu thương cảm, nước C chúng ta có thể sừng sững mấy ngàn năm trên thế giới chính là vì mỗi khi gặp phải hoàn cảnh khốn đốn, chắc chắn sẽ có người đứng ra!" Lý Mộ Bạch nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, chắp tay nói: "Lão tiên sinh, tôi phải đi về trước đây, ba vợ tôi và cả tên mập kia bị thương rất nặng, hơn nữa, Bích Hoài cô ấy..."

"Bích Hoài? Là vợ của cậu đúng không.

Cô ấy sao rồi?" Lý Mộ Bạch hỏi.

Lâm Thanh Diện đem chuyện Bích Hoài bị trúng Chuyển Hồn đan một năm một mười nói cho Lý Mộ Bạch.

"Chuyển Hồn đan?" Lý Mộ Bạch nhíu chặt lông mày: "Một khi độc tính của nó phát tác sẽ vô cùng mãnh liệt, không ai có thể cứu được."

Lâm Thanh Diện nghe thấy Lý Mộ Bạch nói như vậy, trong lòng vô cùng chua xót.

Lý Mộ Bạch kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm thâm hậu thế mà ông ta còn nói như vậy, có thể thấy được Chuyển Hồn đan bá đạo như thế nào.

"Đi, việc này không nên chậm trễ, cậu dẫn tôi tới đó, có lẽ lão phu có thể giúp đỡ một chút ít."

Lý Mộ Bạch nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng nhau quay trở lại.

Nơi ở của Từ Tài tại Kinh Đô.

Hứa Bích Hoài trông có vẻ lo lắng.

Tên mập mạp và Hứa Quốc Hoa đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn qua thì bệnh tình của tên mập mạp cũng không đáng ngại, dù sao thì anh ta cũng là cao thủ nội kình, dần dần, anh ta cũng đã khôi phục ý thức.

"Ôi, chị dâu, người mẹ kế kia của chị ra tay cũng quá hung ác mà!" Tên mập thống khổ nói.

"Nói ít thôi, nội tạng của anh đã bị hao tổn, uống xong bát thuốc này sẽ tiến hành chữa trị nội tạng của anh."

Từ Tài lên tiếng.

Tên mập mạp nhận lấy bát thuốc này, rất là ghét bỏ: "Bát thuốc đen sì như thế này, có thể uống sao?" "Hừ, cái tên này, nói chuyện thật sự không dễ nghe, sư phụ tôi phối thuốc thế mà cậu lại dám ghét bỏ? Không uống thì thôi! Chết cũng đáng đời!" Tú đứng ở bên cạnh bũi môi nói.

"Tôi chỉ nói như vậy thôi mà, cũng không nói là không uống."

Tên mập mạp lầm bầm nói, ngửa cổ uống một ngụm, suýt chút nữa đã phun hết kiếp trước kiếp này ra.

"Cái này...

Đây cũng quá khó uống rồi."

Tên mập mạp cau mày nói.

"Nếu cậu không muốn ngày mai vỡ mạch máu mà chết thì mau uống hết thuốc này đi."

Từ Tài lạnh lùng nói.

"Cái này..."

Sắc mặt tên mập mạp khó xử, bát thuốc này thật sự rất đắng.

"Này, cho anh, có lẽ sẽ tốt hơn."

Tú đưa tay về phía tên mập mạp.

"Kẹo đường sữa thỏ trắng?" Tên mập mạp ngạc nhiên nói.

Bỏ thêm đường sữa vào, có lẽ sẽ không đắng như vậy nữa.

Trên mặt tên mập mạp nở nụ cười, trước đó con nhóc này vẫn luôn hùng hổ dọa người, không ngờ tâm địa lại tốt như vậy.

Chẳng lẽ, cô ta thích mình rồi? Trong lòng tên mập mạp thầm nghĩ, nhưng Tú đã khiến anh ta bỏ đi ý nghĩ này rất nhanh.

"Nếu anh không đi cùng với Lâm Thanh Diện thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới anh đâu."

Tú bĩu môi nói.

Nhắc đến Lâm Thanh Diện, trên mặt Hứa Bích Hoài đang đứng ở bên cạnh đều là vẻ lo lắng.

Tính toán thời gian, đã qua mấy tiếng rồi nhưng Lâm Thanh Diện vẫn chưa về.

"Lâm Thanh Diện, anh nhất định phải bình an trở về!" Trong lòng Hứa Bích Hoài thầm nói.

Cuối cùng tên mập mạp cũng uống hết bát thuốc đắng kia, có thêm kẹo đường sữa thỏ trắng, dường như cũng không khó nuốt xuống như vậy nữa.

"Tên mập mạp không có vấn đề gì lớn, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được, sau ba tháng sẽ có thể khôi phục."

Từ Tài lên tiếng.

Nghe xong phải uống thuốc ba tháng, đầu tên mập mạp cũng to lên.

"Chỉ là cha của cô..."

Từ tài năng nhìn về phía Hứa Quốc Hoa đang nằm trên giường bệnh, trên mặt lộ vẻ khó xử.

"Bác sĩ Từ, ông có thể chữa khỏi cho cha tôi không? Mọi người đều biết ông là một bác sĩ nổi tiếng ở nước C, không có người bệnh nào là ông không chữa được."

Hứa Bích Hoài nói.

"Vết thương của cha cô vô cùng nghiêm trọng, đã vượt qua phạm vi hiểu biết về y học của tôi, nói thật, bây giờ ông ấy nằm ở đây cũng không khác với người chết là bao, chỉ còn có một chút hơi thở yếu ớt, tôi nghĩ, chưa đến mười phút nữa thì chút hơi thở yếu ớt này cũng không còn nữa."

Từ Tài lên tiếng.

Nghe xong, hai mắt Hứa Bích Hoài ướt át.

Cho dù Hứa Quốc Hoa không phải là cha ruột của cô, nhưng đã sớm chiều ở chung hơn hai mươi năm, nói không có tình cảm là chuyện không thể nào.

"Cô Hứa, xin cô nén bi thương, tôi...

Lực bất tòng tâm."

Từ Tài lên tiếng.

Làm bạn của Lâm Thanh Diện, Từ Tài nhất định sẽ dùng hết khả năng cứu chữa, nhưng cơ thể Hứa Quốc Hoa lại trúng phải một chưởng của cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, đó hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Vẫn còn một chút hơi thở, có thể nói là bình thường Hứa Quốc Hoa rèn luyện thân thể rất tốt rồi.

Đang lúc đám người hết cách xoay sở, một giọng nói già nua truyền vào.

"Để lão phu xem một chút đi."

Đám người quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, nhưng không nhìn thấy ai.

Một phút sau, Lâm Thanh Diện và Lý Mộ Bạch mới đi đến nơi này.

"Lâm Thanh Diện!" Nhìn thấy Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện, Hứa Bích Hoài không kiềm chế nổi nữa, trực tiếp nhào lên ôm lấy Lâm Thanh Diện.

"Yên tâm đi, Bích Hoài, anh không sao, anh trở về rồi đây."

Lâm Thanh Diện khẽ vuốt sau lưng Hứa Bích Hoài, an ủi.

Vốn nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến, Tú định đi lên trước chào hỏi nhưng nhìn thấy Hứa Bích Hoài ôm Lâm Thanh Diện như vậy, đi lên cũng không hay.

"Vị này là?" Từ Tài nhìn Lý Mộ Bạch nói.

Ông ta thấy khí chất phi phàm của Lý Mộ Bạch liền biết người này không phải người thường.

"Lão phu tên là Lý Mộ Bạch, biết chút y thuật, được người anh em Lâm Thanh Diện mời tới đây xem một chút."

Lý Mộ Bạch nói xong rồi đi tới bên giường Hứa Quốc Hoa.

Một tay đặt lên cổ tay bắt mạch cho Hứa Quốc Hoa, Lý Mộ Bạch từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận tình trạng vết thương bên trong của Hứa Quốc Hoa.

"Lão tiền bối, vết thương của cha tôi có chữa được không ạ?" Hứa Bích Hoài hỏi.

Lý Mộ Bạch không nói gì, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.

"Ai biết có phải ông ta đang giả vờ hay không, sư phụ tôi đã nói là hết cách, chẳng lẽ ông ta lại có cách?" Tú ở bên cạnh lầm bầm nói.

"Tú, không được vô lễ!" Từ Tài lên tiếng.

Bên này, Lâm Thanh Diện biết rõ thực lực của Lý Mộ Bạch, nếu Lý Mộ Bạch đã đồng ý giúp chuyện này thì chắc chắn ông ta sẽ có cách.

Ba phút sau, lúc này Lý Mộ Bạch mới mở to mắt, chậm rãi gật đầu.

"Vấn đề không lớn, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, một tháng sau sẽ có thể xuống giường."

"Cái gì? Tĩnh tâm tĩnh dưỡng?" Lần này, ngay cả Từ Tài cũng kinh ngạc.

Rõ ràng hơi thở của Hứa Quốc Hoa rất yếu ớt, chẳng mấy chốc sẽ chết, sao còn có thể tĩnh tâm tĩnh dưỡng? Dù sao thì bọn họ cũng chỉ nhìn thấy Lý Mộ Bạch bắt mạch cho Hứa Quốc Hoa chứ không hề biết được, trong lúc Lý Mộ Bạch bắt mạch đã đem linh lực du tẩu trong cơ thể Hứa Quốc Hoa, tiến hành chữa trị tất cả các vết thương trong cơ thể ông ta.

Đương nhiên là Lâm Thanh Diện cảm nhận được, không chỉ có như thế, anh còn cảm nhận được, Lý Mộ Bạch đã giải trừ luôn cả cổ thuật cho Hứa Quốc Hoa.

"Có phải ông đang lừa chúng tôi không, thuốc ông cũng chưa kê thì sao ông ta có thể khỏi được?" Tú tiến lên nói.

Lý Mộ Bạch nở nụ cười: "Cô nhóc, có một số việc bây giờ cô vẫn chưa thể hiểu được, chờ cô trưởng thành rồi sẽ biết."

"Cô nhóc cái gì chứ, tôi đã qua mười tám tuổi rồi."

Tú không phục nói.

Lý Mộ Bạch cười không để bụng.

Nếu để cho Tú biết, ông ta đã sống hơn hai trăm năm, chỉ sợ Tú xong sẽ ngoác mồm kinh ngạc.

"Thôi đi, Lâm Thanh Diện, sao người nào anh tìm tới cũng nói mạnh miệng giống như anh hết vậy."

Tú nói.

"Trước giờ tôi không bao giờ nói mạnh miệng."

Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: "Nếu cô không tin, bây giờ có thể bắt mạch lại cho Hứa Quốc Hoa thêm lần nữa."

"Bắt mạch thì bắt mạch."

Tú quật cường nói.

Đợi đến lúc cô ta đặt tay lên bắt mạch cho Hứa Quốc Hoa liền kinh ngạc nói ra: "Sư phụ, người này...

Người này sống lại rồi!"

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv