Bụi bặm tan hết, hồn lực của Lâm Thanh Diện cũng khôi phục lại được một chút.
Anh đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Nhưng ngoại trừ mấy lỗ thủng lớn trên vách tường đối diện ra thì không có bóng dáng Sở Nguyệt.
Thu lại kiếm Trảm Tiên, Lâm Thanh Diện đi về phía trước hai bước, lần nữa dùng thần hồn bao trùm toàn bộ căn phòng.
Nhưng trong phòng không có một ai, Lâm Thanh Diện cũng không hề cảm nhận được hơi thở của Sở Nguyệt.
"Chẳng lẽ, bà ta đã bị hóa thành tro bụi rồi?" Lâm Thanh Diện vừa nghĩ vừa đi về phía vách tường đối diệ.
Đột nhiên, anh chợt quay đầu lại.
Thần hồn của anh cảm nhận được hơi thở ở sau lưng.
"Ha ha, Lâm Thanh Diện, quả nhiên là ngươi rất lợi hại, nhưng chỉ như vậy mà đã muốn giết chết ta thì cũng không khỏi quá coi thường ta rồi."
Giọng nói của Sở Nguyệt truyền đến từ bên ngoài căn phòng, trên mặt bà ta là ý cười nhưng khóe miệng lại đang chảy ra máu tươi.
Hiển nhiên, trong cuộc đối đầu vừa rồi, phía bên mình vẫn phải chịu tổn thương.
"Thực lực của bà cũng không tệ."
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, ngưng tụ tâm thần, chuẩn bị nghênh đón trận chiến tiếp theo.
Thần hồn của anh vừa mới dung hợp với rồng vàng, đã bị tiêu tốn mất hơn phân nửa, trận đánh này là trận đánh mạnh nhất cho tới bây giờ Lâm Thanh Diện gặp phải.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng rất chờ mong, bởi vì mỗi lần đối chiến cùng kẻ mạnh, ngoại trừ gia tăng kinh nghiệm chiến đấu thì cảnh giới của anh cũng tăng lên rất nhanh.
"Nơi này quá nhỏ, không thi triển được, con rể tốt, có bản lĩnh thì tiếp tục đánh với ta."
Sở Nguyệt trêu chọc nói.
"Tùy bà."
Lâm Thanh Diện lạnh giọng đáp: "Cho dù ở đâu thì kết quả cũng giống nhau cả thôi, người của Thương Nguyên Giới, phải giết hết!" Giết hết Thương Nguyên Giới, đây không chỉ là suy nghĩ trong lòng Lâm Thanh Diện vào giờ phút này mà còn là chức trách của anh! Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đối với thân phận của đối phương, hai người Sở Nguyệt và Lâm Thanh Diện cũng đã sớm biết rõ.
"Được, rất gan dạ, tới đi!" Nói xong, Sở Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, quay người chạy ra bên ngoài.
Lâm Thanh Diện lập tức đuổi theo, sau mấy hơi thở, hai người đã đi tới một nơi hoang vu.
"Ừm, chỗ này khá rộng rãi, rất tốt để chơi đùa với ngươi, con rể tốt."
Sở Nguyệt đứng thẳng trên đám cỏ xanh, lạnh nhạt nói.
Lâm Thanh Diện nhìn quanh bốn phía, thần hồn phát ra, trong vòng năm dặm quanh đây không hề phát hiện ra cái gì khác lạ.
"Đúng vậy."
Lâm Thanh Diện nhìn Sở Nguyệt, ánh mắt lạnh nhạt: "Nơi này non xanh nước biếc, núi sông bao bọc, phong thuỷ rất tốt cũng thật sự rất thích hợp làm phần mộ cho bà!" "Thằng nhãi con, lại dám giễu cợt bà đây!" Sở Nguyệt tức giận, địa điểm mình chọn lựa để quyết đấu lại bị người ta nói thành nơi chôn cất của mình, tên này cũng quá cuồng vọng rồi! "Nói đi, người Thương Nguyên Giới các người tới nơi này của chúng tôi đến cùng là có ý đồ gì!" Lâm Thanh Diện chỉ vào Sở Nguyệt nói.
Sở Nguyệt không những không giận mà còn cười: "Thằng nhãi này, ngươi dám nói chuyện với mẹ vợ mình như vậy sao?" "Mẹ vợ? À, mặc dù tôi không rõ vì sao bà muốn tiến vào nhà họ Lâm chúng tôi nhưng nếu bà đã là người của Thương Nguyên Giới, đã dám đến nơi này thì đó chính là con đường chết!" Lâm Thanh Diện nói.
Sở Nguyệt thong thả đi tới đi lui mấy bước, không chút phật lòng: "Con át chủ bài của ngươi đã lộ ra hết rồi, nếu như ta đoán không nhầm thì hẳn là thần hồn chi lực của ngươi cũng tổn thất không ít nhỉ, thế nào, ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn có thể nói với ta được như vậy sao?" "Át chủ bài?" Lâm Thanh Diện nhếch miệng lên: "Nếu là át chủ bài thì làm sao có thể để bà nhìn thấy được chứ?" Đang nói chuyện, linh khí trong cơ thể Lâm Thanh Diện đột ngột tăng lên, sức mạnh lại tăng lên nữa.
"Cái này...
Làm sao có thể?" Sở Nguyệt kinh hãi, lập tức híp mắt nhìn Lâm Thanh Diện: "Thì ra thằng nhãi này đã dùng bí thuật để tăng sức mạnh trong một thời gian ngắn."
Trận chiến này diễn ra sau khi Lâm Thanh Diện tiếp nhận truyền thừa của Tu La Ma Thần, lần đầu tiên đối mặt với người của Thương Nguyên Giới.
Lúc còn ở dưới đáy hồ, Lâm Thanh Diện đã đồng ý với Ma Thần sẽ tiêu diệt bất kỳ người Thương Nguyên Giới nào dám đến Địa Cầu, thậm chí không tiếc tính mạng của mình.
Cộng thêm bí thuật, sức mạnh của Lâm Thanh Diện đã đạt tới nửa bước Thần Cảnh.
Nhưng Lâm Thanh Diện cảm thấy trong cơ thể có một lực lượng vô hình, đang chống đỡ cơ thể của mình.
Anh đã là Tu La chi thể, sức chịu đựng của cơ thể đã cao hơn trước kia rất nhiều.
Đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thần Cảnh nhưng anh cảm thấy vẫn chưa đủ.
Sức mạnh cuồn cuộn sinh ra, Lâm Thanh Diện cắn răng kiên trì.
Cây cối xung quanh dưới sự ảnh hưởng của luồng khí khổng lồ đã bị nhổ tận gốc, cỏ dại bay đầy bầu trời.
A! Lâm Thanh Diện hét lên một tiếng.
Thần Cảnh sơ kỳ! Nếu như nói nửa bước Thần Cảnh chỉ cao hơn Hóa Cảnh đỉnh phong một chút, như vậy thì Thần Cảnh sơ kỳ là đã thật sự tiến vào Thần Cảnh.
Thần hồn chi lực của Lâm Thanh Diện nhanh chóng khôi phục.
Anh nắm chặt nắm tay theo bản năng, có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đang dâng trào một cách rõ ràng.
"Đây chính là sức mạnh của Thần Cảnh sao? Cảm giác này thật tốt!" Lâm Thanh Diện mừng thầm trong lòng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn so với trước đó.
"Thần Cảnh sơ kỳ!" Ánh mắt Sở Nguyệt trở nên ngưng trọng.
Bí thuật đem lại sự thay đổi quá lớn cho Lâm Thanh Diện, khiến cho Sở Nguyệt không thể tưởng tượng được.
"Bà không phải là đối thủ của tôi, tự sát đi!" Trong tay nắm chặt kiếm Trảm Tiên, Lâm Thanh Diện đứng sừng sững ở đó, giọng nói trầm ổn nhưng lại tràn đầy uy nghiêm.
"Cái tên nhãi ranh như ngươi cũng không khỏi quá cuồng vọng rồi!" Sở Nguyệt cắn răng nói.
"Nếu đã như vậy thì bà đi chết đi."
Kiếm Trảm Tiên phóng ta, phát ra ánh sáng vạn trượng.
Cùng lúc đó, thần hồn chi lực của Lâm Thanh Diện đã bao trùm toàn bộ sông núi.
Sở Nguyệt nhanh chóng di chuyển, muốn tránh né nhưng đột nhiên trên bầu trời lại xuất hiện một mảnh đen kịt.
Đây không phải là mây đen, mà là một tảng đá khổng lồ! Dưới dự điều động của thần hồn chi lực, đá tảng bay đầy trời, cuối cùng tụ tập đến phía trên đỉnh đầu của Sở Nguyệt, che kín mặt trời! "Phóng!" Lâm Thanh Diện ra lệnh một tiếng, tất cả tảng đá phóng về phía đỉnh đầu Sở Nguyệt với tốc độ nhanh nhất.
Kiếm Trảm Tiên đâm thẳng tới ngực.
Du Long Thức! Lâm Thanh Diện sát chiêu hết đường, ba thứ kết hợp.
Chín con rồng vàng to lớn bao quanh thân thể Lâm Thanh Diện, mang theo Thần hồn chi lực của anh, không chút sợ hãi phóng về phía Sở Nguyệt.
Lâm Thanh Diện tin tưởng, một kích này, chắc chắn sẽ chết! Nửa bước Thần Cảnh và Thần Cảnh sơ kỳ, giữa hai cảnh giới này chênh lệch quá nhiều, sức mạnh cũng là ngày đêm khác biệt.
Xét cho cùng, về bản chất, đây là một bước từ người biến thành thần, nhưng lại là một bước đi khó khăn nhất.
Có người cả đời cũng không thể bước vào được Thần Cảnh.
Dưới áp lực nặng nề, hai chân Sở Nguyệt lún xuống thành hai vết chân thật sâu, quần áo trên người bà ta bị cắt ra tạo thành những vết máu.
"Đi chết đi! Thế giới của chúng tôi không phải là nơi bà có thể tùy ý chà đạp!" Lâm Thanh Diện triển khai toàn bộ khí trận.
Mắt thấy Sở Nguyệt sắp không chịu nổi nữa, khóe miệng bà ta chảy ra nhiều máu hơn trước.
Nhưng lúc bà ta sắp mất mạng, Lâm Thanh Diện kinh ngạc phát hiện ra, trên mặt Sở Nguyệt không có chút bối rồi nào mà ngược lại còn nở nụ cười.
"Khá thú vị đấy, có thể ép ta tới mức này cũng coi như ngươi có bản lĩnh, nhưng mà...
Dừng ở đây đi."
Sở Nguyệt khẽ nói, trong tay bà ta xuất hiện một viên dược hoàn màu vàng, rất nhanh đã bị bà ta ăn vào.
- -------------------