*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tú Nương không có chút hồng hào nào, Sở Nguyệt phán đoán rằng người phụ nữ quyến rũ này cũng là con rối của Lâm Thanh Diện, đồng thời cô ta cũng có sức mạnh Hóa Cảnh đỉnh phong.
Điêu này khiến Sở Nguyệt cảm thấy có chút rung động.
Hai con rối có sức mạnh Hóa Cảnh đỉnh phong, cho dù là ở Thương Nguyên Giới thì người tạo ra chúng cũng rất mạnh.
"Chủ nhân, thật xin lỗi, trước đó do ngài mua cho tôi quá nhiều quần áo, tôi phải nghĩ xem nên mặc bộ nào mới tới chậm.
Dù sao thì mỗi lần gặp chủ nhân, Tú Nương đều muốn mình thật xinh đẹp.
Tú Nương mặc một bộ váy đen nói.
Lâm Thanh Diện cảm thấy rất bất đắc dĩ, không hổ là con rối do Thần Ma chế tạo ra, lại còn có suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ có điều, đối với Vân Sơn và Tú Nương mà nói thì bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là dùng hết khả năng khiến cho Lâm Thanh Diện vui vẻ, đồng thời thê sống chết bảo vệ Lâm Thanh Diện.
"Bà thím này, một đao vừa rồi như thế nào, có muốn thử lại thêm lần nữa không.
Tú Nương nói.
"Cô gọi ai là bà thím?" Sở Nguyệt giận dữ nói, hiển nhiên đối với cách xưng hô như thế này bà ta vô cùng chán ghét.
Tú Nương bĩu môi, nghi ngờ nói: "Sao vậy, nhìn bê ngoài thì bà cũng phải qua năm mươi tuổi rồi, không gọi là bà thím thì phải gọi là gì? Chẳng lẽ tôi gọi sai à?”
"Hừ"”
Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lập tức trong tay tiếp tục ngưng kết nguyên khí: "Cho dù là ba người thì sao, các người cùng nhau đi chết đi" "Cùng đi thì cùng đi, chủ nhân, ngài yên tâm, cứ giao bà thím này lại cho tôi và Vân Sơn.
Tú Nương nói, Vân Sơn cũng khẽ gật đầu.
Làm con rối, chủ nhân gặp phải tình cảnh nguy hiểm thì bọn họ không thể thoái thác được.
"Chỉ dựa vào hai người, e là còn chưa đủ.
Sở Nguyệt cười lạnh nói: "Các người có thể làm con rối cũng không dễ dàng gì, nếu như không muốn bị hồn phi phách tán thì mau cút xa ra một chút!" Mặc dù con rối không phải là bản thể nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng coi như có cơ hội được sống lại thêm một lần.
Chỉ có điêu, một khi bị giết thêm lân nữa, như vậy, một sợi khí tức cuối cùng trên thế giới này của bọn họ sẽ bị tiêu tán hết, từ đây, trên thế giới này không còn bất kỳ dấu vết nào của bọn họ nữa.
"Hai người rời khỏi nơi này đi!" Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt hai người, nói.
"Chủ nhân?" Tú Nương và Vân Sơn đứng im tại chỗ.
"Thế nào, hai người không nghe lời tôi sao?”
"Không dám!" Vân Sơn Tú Nương đồng thanh nói.
"Vậy thì tốt”
Lâm Thanh Diện tiếp tục nói: “Hai người đưa Bích Hoài và Hứa Quốc Hoa, còn cả tên mập đang nằm dưới đất kia nhanh rời khỏi đây.