Lý Dục Thần không vì hiểu lầm trước đó mà có suy nghĩ báo thù.
Anh vội đỡ người phụ nữ trước mặt dậy, lại vung nhẹ một làn gió mát, cũng kéo những người khác đứng lên, nói: “Mọi người không cần như vậy, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu”.
Rồi đi vào trong phòng, nhìn một vòng, đầu tiên ngồi xuống trước người Nhị Mộc Đầu, lấy ra ngũ hành châm, cắm mấy châm cho Nhị Mộc Đầu.
Thực ra với Lý Dục Thần, âm tà nhập xương này rất đơn giản, chỉ là chuyện ra tay là khỏi bệnh.
Nhưng anh cũng không thể thể hiện quá thần dị, cho nên vẫn dùng châm pháp hút độc, trong mắt người bên cạnh, vẫn rất bình thường.
Trong lòng Diệp Chính Hồng khó chịu, nhưng ông ta không thể đắc tội với dân chúng trấn Lâm Hoang, hơn nữa ông ta cũng muốn xem, rốt cuộc Lý Dục Thần chữa bệnh kỳ lạ này. như thế nào.
Khi ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần lấy ra ngũ hành châm, trong mắt lóe lên tinh quang.
Khí đen trên người Nhị Mộc Đầu mất dần với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhanh chóng hồi phục trạng thái bình thường.
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh này, đúng là không dám tin đây là sự thật.
Ngay cả Diệp Chính Hồng cũng cảm thấy kinh ngạc, là một đại phu, ông ta rất hiểu cơ thể con người, bất kỳ tổn hại nào, cũng cần thời gian để hồi phục, huống hồ giống như Nhị Mộc Đầu, khí âm độc đã lan khắp toàn thân, thậm chí đã ăn mòn đến nội tạng và xương cốt.
Lý Dục Thần lại chỉ dựa vào mấy cây châm, khiến Nhị Mộc. Đầu hồi phục nhanh như vậy.
Trừ phi là thần tiên, nếu không trong mắt Diệp Chính Hồng, việc này chắc chản không phải là chuyện bình thường.
Đương nhiên ông ta sẽ không coi Lý Dục Thần là thần tiên, ánh mắt nhìn sang ngũ hành châm trong tay Lý Dục Thần.
Dựa vào trực giác của đại phu, ông ta biết đây không phải là châm bình thường, rất có thể là khí vật thần kỳ có công hiệu kỳ diệu trong truyền thuyết.
Ví dụ như giả tiên thần nông trong truyền thuyết, có thể biết hết dược tính bách thảo, người có được nó trăm loại độc không xâm nhập được.
Giả tiên: cây roi màu đỏ như son.
Cây châm trong tay thanh niên này có lẽ cũng là thần khí có thể đuổi được trăm loại độc.
Diệp Chính Hồng vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng liền dâng lên khát vọng mãnh liệt kỳ lạ.
Lý Dục Thần chữa khỏi cho Nhị Mộc Đầu, bèn đến chữa cho lão mụn nhọt, rất nhanh, lão mụn nhọt cũng hồi phục khí sắc bình thường.
Cứ như vậy, không bao lâu, năm người được bê đến đều được chữa khỏi.
Sau đó, anh đến trước vợ chồng chạy xe bò đưa con gái đến chữa bệnh.
Người phụ nữ tỏ ra rất căng thẳng và kích động, cánh tay ôm con gái cũng đang run lên.
Lý Dục Thần cầm chân của cô bé, dùng ngũ hành châm đâm vào chân của cô bé, sau đó nhẹ nhàng xoay bóp trên vết thương.
Cái chân nhanh chóng tiêu sưng, máu tụ tím đen cũng tan, vết răng của rắn căn vỡ ra cũng liền lại.
Chân của cô bé hồi phục trở lại như cũ, lại trở nên trắng tỉnh non mềm như ngó sen.
Sắc mặt của cô bé cũng trở lại bình thường như cái chân của cô bé.
Khí đen trên mặt tiêu tan, cũng không còn sưng nữa, cô bé bỗng mở to đôi mắt, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
Người phụ nữ kích động ôm cô bé, thậm chí quên cả cảm ơn ân nhân cứu mạng, đợi khi cô ta nhớ ra, Lý Dục Thần đã quay người chữa trị cho những người bị thương khác.
Rất nhanh, tất cả người bị thương đều được chữa khỏi.
Lý Dục Thần cất ngũ hành châm, đứng ở đó, không nhiễm bụi trần.
Mọi người còn đang chìm trong sự thần kỳ vừa diễn ra, trong phòng rơi vào tĩnh lặng tạm thời.
Không biết là ai lên tiếng trước: “Đây mới là thần y thực sự!"
Lý Dục Thần vội xua tay: “Mọi người, đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi không nhận tiền của mọi người đâu”.
Mọi người cố chấp muốn đưa, Lý Dục Thần lại khéo léo từ chối.
Diệp Chính Hồng bên cạnh bỗng nhiên nói: “Anh chàng này, cậu chữa khỏi bệnh cho mọi người, nếu không nhận chút tiền, thì sẽ làm mọi người lạnh lòng! Hơn nữa, việc này cũng không hợp quy tắc”.
Lý Dục Thần nghe hiểu, trọng điểm mà Diệp Chính Hồng. muốn nói là câu cuối cùng — làm hỏng quy tắc.