Mọi người đỏ bừng mặt, trong mắt giấu ánh mắt oán độc, đang muốn ra tay với Lý Dục Thần.
Diệp Chính Hồng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, lộ ra nụ cười khinh thường.
Đương nhiên Lý Dục Thần sẽ không ra tay với thôn dân, lắc đầu, lùi đến cổng, đang định đi ra, thì có mấy. người xông vào, suýt nữa đụng phải anh.
“Diệp đại phu! Cứu mạng!”
Mấy người này hỗn loạn rối bời hét gọi, dìu một người ở giữa.
Cả khuôn mặt người đó sưng phồng, sắc mặt đen xì, dường như vừa chui ra từ lò than, đôi môi trắng bệch.
Họ đặt bệnh nhân lên trên đống cỏ khô dưới đất.
Những người trong phòng đều hiếu kỳ tiến lên nhìn, có người kinh ngạc nói: “Chẳng phải là Nhị Mộc Đầu sao? Anh ta làm sao thế?”
Người đưa đến nói: “Chúng tôi cũng không biết, buổi trưa vẫn còn khỏe mạnh, bỗng nhiên ngã bệnh, lúc sau đã thành thế này”.
“Hôm kia Nhị Mộc Đầu bị rắn cắn, Diệp đại phu đã chữa khỏi, chắc không phải , người lên tiếng nhìn sang Lý Dục Thần ở cửa một cái: “Tái phát thật chứ?”
Diệp Chính Hồng cũng kinh ngạc đến xem.
Kiểm tra hồi lâu, ông ta dần cau chặt mày.
'Vết thương trên chân của Nhị Mộc Đầu đã liền lại, chỉ để lại một vết sẹo không lớn.
Nhưng toàn thân anh ta sưng phồng, da đen xì, có vài đường đen đặc biệt rõ ràng.
Thấy Diệp đại phu cau chặt mày, mọi người bắt đầu nhỏ tiếng bàn tán.
“Diệp đại phu, tái phát thật rồi ư?”
Diệp Chính Hồng đứng lên, trừng mắt với người đó một cái, nói: “Tái phát cái gì, không liên quan đến độc rắn, đừng vì anh ta từng bị rắn cắn, lại do tôi chữa, thì nói là độc rắn tái phát”.
Người đó vâng vâng dạ dạ, không dám nói nữa.
“Diệp đại phu, ông cứu anh ta đi”, người đưa Nhị Ì_ Mộc Đầu đến nói.
: Vì tình trạng của Nhị Mộc Đầu trông có vẻ còn nghiêm trọng hơn người bị rắn cắn, cho nên người khác cũng không tranh trước.
Diệp Chính Hồng cho người bê Nhị Mộc Đầu nằm lên giường, sau đó bắt đầu chữa. Lại là ngoài bôi, lại là trong uống, lại là giác hơi giải độc, sau một hồi, Nhị Mộc. Đầu cũng không đỡ hơn.
Bên này Nhị Mộc Đầu vẫn chưa đỡ, ở cổng lại có người lo lắng gấp rút xông vào.
“Diệp đại phu, cứu mạng! Cứu ông ta với!” Hai người bê một người vào, đặt lên đống cỏ khô.
Người đó cũng toàn thân sưng vù tím đen, đôi môi trắng bệch, toàn thân run rẩy, răng lập cập đập vào nhau.
“Lão mụn nhọt! Ông ta cũng tái phát rồi?”, có người nhận ra.
Người nhà nói tình trạng, cùng gần giống với Nhị Mộc Đầu vừa nãy, cũng đột nhiên phát bệnh.
Lần người người trong phòng ngồi không yên, bàn tán xông xao.
“Thực sự tái phát ư?2” “Anh chàng vừa nấy nói thật ư!” Mọi người đều nhìn ra cổng.
Vì bên trong quá nhiều người, nên lúc này Lý Dục Thần đã rời bước ra bên ngoài cửa.
Nhưng anh không đi xa, thứ nhất là nơi này vốn là điểm đến của anh, hai là nhiều người bị rắn cắn cũng coi là chuyện kỳ lạ, đằng sau sợ rằng không đơn giản.
Diệp Chính Hồng nghe thấy mọi người bàn tán, có chút không vui, nghiêm mặt n ó Các người không tin tôi, đi tin một người vùng khác, thì gọi cậu ta đến chữa đi”.
Mọi người mới dừng bàn luận. “Ôi trời, Diệp đại phu, chúng tôi chắc chắn tin ông
rồi. Nhưng Nhị Mộc Đầu và lão mụn nhọt bị làm sao vậy?”
Diệp Chính Hồng nói: “Con người có trăm cái bệnh, lúc nào cũng có thể phát bệnh, chỉ có hai người, cũng chưa chắc có liên quan đến rắn cắn. Từ hôm kia đến hôm nay, tôi đã chữa cho mười mấy người, cho thấy thuốc của tôi có hiệu quả”.
Ông ta còn chưa nói hết, lại có người bê bệnh nhân vào cầu cứu, tình trạng gần giống hai người Nhị Mộc Đầu.
Sau đó khoảng nửa tiếng, lại có hai người đến.
Như vậy đã có đến năm bệnh nhân tái phát.
Tình trạng của năm bệnh nhân gần giống như nhau, lần này, ngay cả Diệp Chính Hồng cũng không thể không thừa nhận, là độc rắn tái phát.
Diệp Chính Hồng vẫn còn sĩ diện, miệng không chịu nhận thua, nói đây là hiện tượng bình thường.
Nhưng ông ta thử rất nhiều cách, cũng không giảm bớt nỗi đau của bệnh nhân, tình trạng của những người này trông nghiêm trọng hơn.
“Diệp đại phu, rốt cuộc có thể chữa được không?”, có người cẩn thận hỏi một câu.
Diệp Chính Hồng cau chặt mày, không nói một lời.
Tuy mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đã biết kết quả.
Không chỉ là năm người này, những bệnh nhân bị rắn căn khác dường như cũng nhìn thấy kết cục ba ngày sau của mình, người nhà bắt đầu lo lắng.
Người trong núi không lòng vòng, tính cách chất phác đơn giản, anh lợi hại chính là lợi hại, cái gì mà người vùng khác, cái gì mà thể diện, cái gì mà đối nhân xử thế, đứng trước tính mạng của mình và người nhà, tất cả không quan trọng.
Bọn họ ào ào xông ra cửa, quỳ xuống trước Lý Dục. Thần: “Cầu xin cậu, cầu xin cứu chúng tôi đi!”
Trong phòng chỉ còn lại mấy bệnh nhân đi không nổi, còn có Diệp Chính Hồng thần y trấn Lâm Hoang khuôn mặt đỏ bừng lại không biết phải làm sao.