Thánh Pierre nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi, thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt phát sáng giữa không trung.
Đôi mắt đó phát sáng, như mặt trời chiếu sáng vạn vật, không gì có thể né tránh.
Thánh Pierre gần như ngồi bắn dậy, đáp xuống bậc, nằm rạp tại chỗ.
"Thuộc hạ của Người ở nhân gian, học trò trung thành của Người, con, Pierre, kính chào Lucifer vĩ đại! Mong ánh sáng của Người chiếu rọi khắp thế gian!"
"Ta nhìn thấy mặt trời đen mọc ở phía Đông xa xa ... "
Tiếng người vang vọng trong hư không, tựa như thì thầm của thần linh.
"Ác ma đã sống lại, bóng tối sẽ bao phủ mặt đất, vực sâu đang sục sôi, địa ngục đang trỗi dậy. Các con phải giữ tim Quang Minh, bảo vệ linh hồn thánh khiết, mọi hành động sau này của các con đều phải cẩn trọng hơn, hãy đề phòng vực sâu dưới chân, đó là cói ác khiến linh hồn sa ngã, ta ban cho các con nhiều sức mạnh hơn, đôi cánh thiên sứ đã giương, chúng Thần sắp giáng thế ... "
Lý Dục Thần được Ân lao thái khiêng về.
Lúc ấy anh đứng giữa đống đổ nát, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt của thần giữa không trung, thì Hắc Hỏa vừa mới nhập vào cơ thể không lâu đột nhiên bùng nổ.
Anh cảm thấy cơ thể mình như bị đốt cháy, bị ánh lửa đen bao vây.
Thế giới rơi vào bóng tối, chỉ còn linh hồn đang lơ lửng.
Anh tìm kiếm phương hướng trong bóng tối, giao tranh với những tinh linh thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhưng Ân lão thái không biết anh xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy anh đấu với thiên sứ sáu cánh xong, cứ đứng ngơ ngơ giữa trời, sau đó ngất đi.
Ân lão thái khiêng anh về Hồng Môn.
Lý Dục Thần hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh.
Ân lão thái vừa thấy anh tỉnh lại liền hỏi: "Này, cậu nhóc, hôn mê tận mấy ngày, không ăn không uống, mà sao trông khí sắc lại tốt lên vậy?"
Lý Dục Thần cười khổ đáp: “Tiền bối đừng đùa tôi nữa.”
Chỉ có anh mới biết, phải làm sao mới qua được ba ngày ba đêm này.
Bảy tuổi tới Thiên Đô, di xương rửa tủy, thay da đổi thịt, bao nhiêu đau khổ tu hành, bao gồm cả Lôi Kiếp sau này, cũng không khổ sở bằng lần này.
Ba ngày này, anh như bị giày vò dưới địa ngục.
Năng lượng từ Hắc Hỏa, như con dã thú tung hoành ngang dọc trong người anh.
Anh còn suýt tưởng mình chết rồi.
May mà cuối cùng vẫn vượt qua được.
Hơn nữa kiếp nạn này, cũng giúp anh bù đắp chỗ thiếu hụt từ Tam Hoa Trang.
Vốn là anh nhờ Ô Mộc Thiếp mới độ qua Tam Hoa Trang, cơ thể không theo kịp cảnh giới, nên thực chất sức chiến đấu của anh kém hơn nhiều khi so với tiên nhân Tam Kiếp.
Nhưng bây giờ, cơ thể của anh đã được Hắc Hỏa nặn lại một lần nữa, lại còn hoan thiện hơn Lôi Kiếp nhiều. Nguyên nhân bởi Lôi Kiếp mang sức mạnh của Thiên Lôi tác động từ ngoài vào trong, còn Hắc Hỏa lại đi sâu vào mạch máu, năng lượng phát tán từ trong ra ngoài, tẩy luyện triệt để hơn.
Chỉ là vẫn có chỗ không ổn.
Lý Dục Thần ngồi yên trong phòng bí mật, đưa tay ra, tập trung ý niệm, một đốm lửa đen bốc lên giữa bàn tay anh, hình dạng như một đóa hoa sen màu đen.
Anh đặt đóa hoa sen đen này chạm nhẹ vào cái bàn trước mặt, cái bàn lập tức biến mất, ngay cả tro cũng không còn.
Thứ này giờ chỉ tạm hoa hợp với cơ thể anh, đâu dám chắc nó sẽ không tác oai tác quái.
Hơn nữa, có của này rồi, Lôi Kiếp phải làm sao?
Lôi Kiếp là Thiên Cang chính khí, chắc chắn sẽ xung khắc với thứ năng lượng hắc ám thần bí của dị giới này.
Phiền phức thật.