Trên xe ngựa Hoa phủ.
Hoa Khánh Niên chống cằm nhìn Hoa Khánh Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Đại ca?”
Hoa Khánh Lâm mở mắt, ý hỏi ‘chuyện gì?’
“Tiểu cô nương lúc nãy có thân phận thế nào?”
Dám nói chuyện ngang hàng với đương kim Thánh Thượng lại có thể tự do ra vào Tẩy Ngô cung của Hoàng đế thì không nói, ngay cả Ngự thư phòng_ nơi cơ mật để bàn quốc sự cũng có thể tùy tiện đi vào như đi chợ khiến hắn không khỏi suy ngẫm đến thân phận của tiểu cô nương này.
Nhưng chắc chắn không phải phi tần hậu cung! Hậu cung ít ỏi của Kim Huyền không có ai có lá gan to bằng trời như vậy cả.
“Nếu ta đoán không sai thì đó chính là nữ quan mới nhậm chức của Hoàng Thượng.” Hoa Khánh Lâm vuốt cằm nói.
“Hả?” Hoa Khánh Niên trợn to mắt: “Là người mà Hoàng biểu ca mặc đám lão già râu dài… Ách … là chúng đại thần ngăn cản lập ra sao? Thanh nữ quan? Chưởng quản Tẩy Ngô cung?”
Hoa Khánh Lâm không đáp lời chỉ khẽ gật đầu.
“Nhưng mà đại ca, huynh có thấy gương mặt của tiểu cô nương đó có phần kì lạ không?” Kinh ngạc qua đi, Hoa Khánh Niên nhíu mày hỏi Hoa Khánh Lâm.
“Ví như…”
“Đã từng thấy qua…” Hai người đồng thanh nói.
Sau đó không khí trong xe ngựa lại rơi vào trầm mặc.
-------------------------------------
Ngự Thư phòng.
Sau khi huynh đệ Hoa gia rời khỏi, Tiểu Thanh lập tức vui vui vẻ vẻ kéo Kim Huyền vào phòng rồi nhét hoa vào trong tay hắn: “Tặng cho ngươi.”
Kim Huyền ôm bó hoa to trong ngực tâm tình biến hóa một cách vi diệu.
Được người mình thích tặng lễ vật hắn tất nhiên là vui rồi. Nhưng một đại nam nhân như hắn mà lại được tặng hoa? Giờ hắn bày ra vẻ mặt nào thì thích hợp đây??
Thấy Kim Huyền cứ trừng mắt nhìn bó hoa trong lòng không ừ hử gì, Tiểu Thanh không kìm được nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Ngươi không thích hả?”
“À… Hả? Không có… Rất thích!” Kim Huyền hoàn hồn vội đáp lời.
Ừm… Nể mặt người tặng, bổn Hoàng đế quyết định sẽ thích các ngươi một chút.
“Ta biết ngươi sẽ thích mà! Hihi… Đi, chúng ta tìm bình cắm vào, ta nghe nói hoa này có thể giúp an thần dễ ngủ đó!”
Kim Huyền nghe vậy cũng chỉ nở một nụ cười dịu dàng rồi mặc nàng lôi kéo nhưng bên trong đã vui sắp hỏng đến nơi rồi.
Rắn nhỏ đây là lo lắng cho hắn sao? Là quan tâm hắn sao? Có phải con đường rước tức phụ về nhà của hắn lại ngắn đi một chút rồi đúng không? Đúng không? Đúng không?
Hoàng đế bệ hạ nào đó lại bắt đầu tưởng tượng về một tương lai thật đẹp đẽ khi hắn lừa được… à không… Là cưới được tức phụ về nhà.