Buổi chiều, Tiểu Thanh thần thanh khí sảng ôm một bó hoa cúc họa mi thật to, gần như to hơn cả người nàng nhún nhảy hồi cung.
Ngay lúc này bên trong Ngự thư phòng, Kim Ân và Kim Vĩnh đã đi trước, chỉ còn Hoa Khánh Lâm cùng Hoa Khánh Niên ở lại. Sở dĩ còn chưa đi là để nói một chút về tin tức của Hoa Thanh Nhiên.
Kim Huyền ngồi trên long ỷ nhìn sắc trời không sai biệt lắm, là lúc Tiểu Thanh trở về liền không khách khí mở miệng rồng đuổi khách. Hai người thức thời cũng không nán lại mà đứng lên khẽ chào rồi đi về. Mới tới cửa đã bị một tiếng hét kinh thiên động địa dọa đứng hình. Sau đó là ‘huỵch’ một tiếng càng oanh liệt hơn nữa.
Tiểu Thanh vừa đến Tẩy Ngô Cung liền quen đường quen lối nhắm thẳng hướng Ngự thư phòng mà phóng tới. Vừa thấy mục tiêu đã mở mồm gào lên: “Kim….”
Phanh!!!
Uầy… Uầy… Suýt chút kêu thẳng tục danh của Hoàng đế người ta rồi! Kim Huyền không so đo nhưng nàng cũng không muốn dọa người vô tội sợ vỡ mật. Rất không phúc hậu đó nha!
Vội vàng sửa miệng, một lần nữa gào lên: “Hoàng thượng!!!! Ta trở lại rồi!!!”
Cửa phòng không đóng, Tiểu Thanh phi vào liền đụng phải Hoa Khánh Lâm và Hoa Khánh Niên đang bước ra. Hậu quả là nàng oanh oanh liệt té huỵch xuống đất, hoa trên tay cũng theo đó mà văng tung tóe tạo nên một khung cảnh hoa rơi người ngã.
Trầm mặc thật lâu….
Vẫn là Hoa Khánh Lâm ổn trọng lấy lại tinh thần nhanh nhất, khẽ đẩy đệ đệ ngốc còn đang trợn mắt nhìn. Còn chưa cần Hoa Khánh Niên nói gì, Kim Huyền bên trong đã chạy ra. Thấy toàn cảnh này chỉ biết đỡ trán, vốn định bước ra đỡ nàng dậy lại bị chặn lại: “Đừng động! Lui ra sau!”
Kim Huyền vội vàng rụt chân lại, lui ra sau, còn chưa mở miệng hỏi đã thấy ai đó rất nghiêm túc nhặt hoa rơi tung tóe dưới đất lên.
Kim Huyền: “…”
Quát hắn hai câu chỉ để nhặt hoa?
Uất ức!!!
Hắn còn không bằng mấy bông hoa dại trên núi?? Cực kì uất ức!!
Hoa Khánh Lâm nhướng mày nhìn Kim Huyền, trong tâm là một bụng suy nghĩ không có tí phúc hậu nào.
Hoàng thượng sao hôm nay nghe lời như cún vậy?
Hoa Khánh Niên: “…”
Dám to tiếng với cả Hoàng biểu ca, tiểu cô nương thật đủ dũng mãnh!
Cung nhân xung quanh sau khi lấy lại tinh thần cũng cúi người giúp Tiểu Thanh gom hoa rơi trên đất lên.
Trong suy nghĩ của bọn họ sau nhiều ngày Tiểu Thanh đến đây thì Hoàng Thượng to nhất, sau Hoàng Thượng thì người không nên đắc tội nhất chính là Thanh nữ quan. Trong Tẩy Ngô cung này người dám cãi nhau với Hoàng Thượng, dám trừng mắt, dám sai vặt Hoàng Thượng thậm chí suýt đánh nhau với Hoàng Thượng chỉ có Thanh nữ quan. Nhưng lui một ngàn dặm mà nói thì chỉ cần Thanh nữ quan ở trong tầm mắt Hoàng Thượng thì bọn nô tài bọn họ không cần nơm nớp lo sợ tâm tình Hoàng đế bệ hạ xấu đi. Có đôi khi họ lại có ảo tưởng Thanh nữ quan còn lớn cả Hoàng Thượng nữa kìa!
Cuối cùng cũng gom xong, Tiểu Thanh hớn hở định khoe khoang với Kim Huyền thì chợt thấy bên cạnh xuất hiện thêm người: “Ách… Hai vị…”
Hoa Khánh Lâm nhìn thấy Tiểu Thanh trong đầu bỗng nhiên có một thứ gì đó xẹt qua.
Quá nhanh hắn không thể nắm bắt! Tiểu cô nương này…
Hoa Khánh Niên cười nói: “Bọn ta có việc thương nghị cùng Hoàng Thượng, vừa xong rồi.”
Tiểu Thanh hai mắt lấp lánh nhìn hai mỹ nam trước mặt còn định khách sáo thêm vài câu đã bị Kim Huyền giành nói: “Lưu Hải, giúp ta tiễn Hoa Thừa Tướng và Hoa Thiếu Khanh.”
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Kim Huyền.
Ai cho phép ngươi chặn miệng ta? Ta còn muốn nói chuyện đó!
Kim Huyền cũng ném cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.
Mau thu hồi ánh mắt đói khát của nàng lại đi! Thật mất mặt!
Tiểu Thanh không vừa lườm hắn.
Không đấy! Sao nào? Sao nào?
Kim Huyền tức suýt nữa thì bùng nổ tại chỗ, hắn gắt gao kiềm lại.
Còn không an phận ta liền treo nàng lên.
Tiểu Thanh làm mặt quỷ.
Có giỏi thì ngươi làm thử đi! Tới đây!!
Hai người cứ thế mắt đi mày lại hồn nhiên quên mất còn có những người khác ở đây. Cuối cùng vẫn là Hoa Khánh Niên ‘khụ’ một tiếng rồi cúi người nói với Kim Huyền: “Chúng thần lui trước.”
Nói xong liền nhanh như chớp chạy đi, Hoa Khánh Lâm ném cho Kim Huyền một nụ cười đầy ẩn ý rồi thong thả bước đi.
Haha… Mùa xuân của Hoàng đế bệ hạ coi bộ đến rồi đây!
Kim Huyền buồn bực.
Hoa Khánh Lâm kia cười vậy là muốn gì? Trong bụng không biết lại giấu dao găm phi đao gì rồi? Thật khiến người ta khó chịu mà!