Quỷ sai đứng dậy thổi tan bàn cờ.
“Chú phải đi à?”
“Ừ, thời gian cũng không còn nhiều, tôi còn phải đi canh chừng hai con quỷ nữa.”
Vừa nghe được có hai người anh em cũng gặp phải tình huống giống mình tôi không khỏi cau mày, “Mới xảy ra hả?”
“Ừ, sao mấy thằng đần dạo này xuất hiện nhiều thế không biết.”
“………”
Quỷ sai vẫy tay với tôi, “Lúc rảnh rỗi ngồi nghĩ xem làm sao để có thể dõng dạc nói ra câu đấy nhé, gặp lại sau.” (#VL: ý chỉ tập nói câu Quỷ sai vừa chửi kháy thụ ở bên trên =))))
Sau khi Quỷ sai rời khỏi tôi xoay người đi tới chỗ mà ngày nào tôi cũng phải tới để nhảy lầu, ngồi xuống nhìn về phía trước, Quỷ sai nói tôi chỉ có thể thoát khỏi hình phạt tàn khốc mỗi ngày như thế này khi buông bỏ được hết chấp niệm trong lòng, nhưng tôi không buông bỏ được.
Gương mặt của bố mẹ đột nhiên lại hiện ra trước mắt tôi, họ chỉ vào tôi mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi là quái vật, bị bệnh tâm thần, nếu như là người ngoài nói vậy, tôi có thể sẽ không phản ứng bọn họ, dẫu sao tôi đã quen rồi, thế nhưng bố mẹ lại là người thân nhất của tôi, tôi thật sự không chấp nhận nổi.
…
“Mày nói gì cơ? Mày và Dương Nhất? Hai đứa…”
Bố mẹ kinh ngạc nhìn tôi, tiếng mẹ nghẹn lại ở trong cổ họng không phát ra được, chén rượu trong tay bố bất thình lình nện về phía tôi, tôi nhắm mắt lại theo bản năng, cái trán đau quá chừng.
Lúc mở mắt ra, tôi trông thấy được ánh mắt khổ sở của mẹ, mẹ đang lo lắng cho tôi, thế nhưng bà ấy và bố tôi là ở cùng một chiến tuyến, cho nên bà ấy sẽ không biểu lộ ra.
Tôi không trốn, đây là điều mà tôi nên nhận lấy, “Con xin lỗi.”
“Chúng mày điên rồi các con ơi! Hai thằng đàn ông thì tính cái nỗi gì? Chúng mày có thấy buồn nôn không hả!”
Tôi cúi đầu tay nắm thật chặt góc áo yên lặng chịu đựng những lời mắng chửi của hai ông bà, cảnh tượng này tôi đã tưởng tượng qua rất nhiều lần, mà khi tôi thực sự phải đối mặt với nó, tôi vẫn là đau tới phát khóc, tôi nghĩ mình mạnh mẽ lắm, thế nhưng sự thực thì chẳng phải vậy.
“Bọn con là thật lòng.”
“Mẹ mày chứ!” Lần này bố xốc cả bàn lên, mẹ sợ hãi trốn qua một bên, cơm nước văng ra khỏi bàn cứ thế ập hết lên người tôi, tôi thích món ăn mẹ làm nhất, mùi vị đó là độc nhất, thế nhưng giờ đây nó lại làm tôi cảm thấy thật xa lạ.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy bố đã đi vào trong bếp, lúc trở ra, trong tay ông cầm con dao thái rau, ông chỉ dao vào tôi nói: “Mày mới thi đậu công chức xong, tháng sau là phải tới chỗ cục thuế làm rồi, nếu để cho sếp và đồng nghiệp của mày biết được mày là đồng tính luyến ái, thì tiền đồ của mày sẽ bị huỷ hoại hết mày có biết không!”
“Con biết, cho nên con mới muốn nhân lúc bố mẹ vui vẻ báo với bố mẹ chuyện này.”
“Sao tao lại sinh ra cái loại không biết xấu hổ như này cơ chứ!” Tay của bố tôi quất lại đây, tôi cứ ngỡ là ông sẽ dùng dao chém tôi, nhưng rồi ông chỉ dùng bề mặt dao vả vào miệng tôi.
Mẹ tôi sợ hãi rít lên: “Lão Bạch không được đâu!”
Mặt dao lạnh lẽo đau hơn nhiều so với tay người, nó không có độ ấm, đã vậy lại còn cứng rắn, tôi thật sự hi vọng bố có thể dùng tay để đánh tôi. Cảm giác châm chích bên má trái qua đi thì cơn đau bỏng rát ập tới, tôi chậm chạp quay đầu về, ánh mắt của bố tựa như đang nhìn kẻ thù.
“Bố…”
“Chia tay! Chúng mày chia tay ngay lập tức!”
“Con không làm được.”
Mẹ đi tới túm lấy cánh tay của tôi, “Tiểu Tư! Mau xin lỗi bố đi! Mau lên! Nói cho ông ấy biết con chỉ là nhất thời hồ đồ đúng không!”
Tôi không để ý tới mẹ, chỉ chằm chằm nhìn bố, không biết tại sao, bố càng nổi điên lòng tôi lại càng thoải mái, “Con không hồ đồ, con cũng sẽ không chia tay với anh ấy!”
“Mày…Con mẹ mày chứ tao đánh chết cái loại buồn nôn như mày!” Bố ném con dao thái trong tay xuống, nhấc cái ghế bên cạnh lên đập về phía tôi.
Mẹ tôi kinh hãi núp qua một bên, tôi im lặng đón nhận nỗi đau cùng nỗi hận mà bố mang tới cho tôi, trong lòng mong ngóng hai ông bà có thể nhanh một chút chấp nhận chuyện chúng tôi, nhưng khi ấy tôi đã quá ngây thơ rồi.
Tôi bị bố đánh một trận không thương tiếc, tiếp đó tịch thu máy điện thoại rồi giam tôi lại, họ thậm chí còn rút toàn bộ dây điện trong nhà ra, nhưng những điều này làm sao có thể giam giữ được tôi, nhân lúc họ không có ở nhà tôi nhảy cửa sổ ra ngoài, lúc đó tôi đã thấy thật may vì nhà chúng tôi ở trên tầng hai.
Lúc gặp được Dương Nhất, tôi suýt chút nữa thì khóc oà lên, vết thương trên mặt anh ấy còn nhiều hơn cả của tôi, cả người trông tiều tuỵ kinh khủng, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh ấy, “Dương Nhất, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”
Dương Nhất nắm lấy tay tôi nhìn vết thương trên mặt tôi rồi nói, “Bố em cũng đánh em à?”
“……..”
“Anh… Tiểu Tư hãy cố nhẫn nhịn, mới đầu bố mẹ hai bên sẽ không đồng ý được chuyện này đâu, nhưng dần dà họ sẽ không còn như vậy nữa.”
“Nhưng em… Em… Mẹ nó chứ em khó chịu lắm.”
Dương Nhất hít một hơi thật sâu, “Tiểu Tư, chúng ta không thể bỏ họ mà đi được, họ mãi mãi là bố mẹ của chúng ta.”
“Em biết chứ nhưng mà… Bố em nhìn em cứ như là… như là đang nhìn một đống cứt ấy anh có hiểu không? Ông ấy kinh tởm em, em thật sự không chịu được!” Tôi luôn biết Dương Nhất rất coi trọng bố mẹ của mình, anh ấy không thể bỏ lại họ, trong hoàn cảnh như vậy mà anh ấy vẫn chưa hề từ bỏ tôi là tôi đã cảm kích lắm rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất buồn. Đôi khi tôi chỉ mong Dương Nhất có thể không tim không phổi một chút mà mặc xác bố mẹ của anh ấy.
Dương Nhất ôm tôi rồi vỗ vỗ lưng tôi bảo: “Em phải hiểu cho họ, cũng phải để họ có thời gian tiếp thu chứ.”
“Thời gian này là bao lâu?”
Tôi cảm giác được cơ thể Dương Nhất đột nhiên trở nên cứng đờ.
“Anh không tài nào cho em được đáp án chính xác, thế nhưng chúng ta phải kiên trì.”
“Dương Nhất, mẹ kiếp em mệt lắm rồi ấy, mệt lắm ấy.”
“Có anh ở bên là em sẽ hết mệt thôi.”
Tôi từ từ nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, tôi thật sự mong anh có thể nói rằng chúng ta cùng nhau rời đi thôi.
—
Không biết tôi đã ngồi đây được bao lâu, lúc hoàn hồn thì bên cạnh đã xuất hiện thêm một người, là Dương Nhất, sau khi tôi chết ngày nào anh ấy cũng tới đây.
“Anh đến rồi đấy à.”
Dương Nhất nhìn phía trước, không đáp lời tôi, tôi cười khổ, anh ấy hẳn là không nghe được lời tôi nói.
“Tiểu Tư, anh lại tới nữa rồi.”
Tôi nhìn anh, anh vẫn đang nhìn về phía trước không có bất kỳ biểu cảm gì, chắc đây được xem như là một loại hiểu ngầm, “Chỗ này lạnh như thế, sao anh không mặc nhiều áo hơn một chút.”
Dương Nhất nắm lấy cổ áo thoáng run người, chỉ một chút thoáng run như vậy thôi, tôi mới nhớ ra anh ấy là người còn tôi thì đã chẳng phải.
“Chỗ này lạnh thật đấy, sao em lại chọn ở đây nhỉ?”
“Đây là nhà em mà, không chết ở đây thì còn chết ở đâu.”
“……..” Dương Nhất không trả lời tôi, anh ấy đối mặt với không khí cười khổ.
Mỗi lần anh ấy cười như thế tôi chỉ hận không thể đạp anh ấy từ chỗ này rơi xuống, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi chọn cái chết không phải là để cho anh ấy ngày nào cũng cười như vậy.
Cứ thế tôi nhìn anh ấy cười, anh ấy cười càng lúc càng kích động, đến cuối cùng thậm chí còn cười cả ra nước mắt, tôi đứng trước mặt anh ấy, sau đó khẽ hôn lên môi của anh.
“Em xin lỗi.”