Sáng mùa đông sương mù mờ mịt, xung quanh thành phố thỉnh thoảng lại hiện lên mấy làn khói trắng, rất dễ trông thấy, giống hệt như những vận động viên đang đua nhau chạy dẫn đầu để về đích, đứng trên một toà cao ốc nào đó nằm trong trung tâm thành phố là một người thanh niên, mặt cậu ta rất trắng, trắng tới độ gần như là trong suốt, tựa như tuyết trên mặt đất, vừa trắng vừa lạnh vừa mỏng manh, chạm vào là tan.
Người thanh niên nhìn về phía xa xa, vẻ mặt cậu tựa nước đọng, nhưng ánh mắt lại tản ra một sự cố chấp nóng bỏng, như đang làm một nghi thức trang trọng với ai hay với vật gì đó.
“Đi đây.”
Người thanh niên chậm rãi nhả ra hai từ, tiếp đó cậu nhắm mắt tiến lên trước một bước nhỏ, và rồi chỉ trong nháy mắt bóng dáng cậu biến mất nơi mái nhà.
Một tiếng động thật lớn vang lên giữa buổi sáng yên tĩnh, âm thanh ngắn ngủi kéo dài một giây rồi lặn tăm, đến cả tiếng vọng lại cũng chẳng có, sự yên tĩnh vẫn bao trùm lấy thành phố, không một ai phát hiện ra động tĩnh này, cũng không một ai phát hiện ra một sinh mạng vốn còn sống sờ sờ đã chẳng còn nữa.
—
Tôi hạ quân đen cuối cùng của mình xuống, năm điểm đen nối liền thành một đường thẳng, Quỷ sai trước mắt nhíu mày lườm tôi, thấy tâm tình của ông chú không tốt, tôi bỗng thấy đời tươi đẹp đến lạ thường.
“Nhóc con được đấy.”
“Đừng nói thế, là chú nhường tôi đấy thôi.”
Quỷ sai đưa mắt nhìn bàn cờ rồi thổi nhẹ một hơi, trong nháy mắt bàn cờ hoá thành tro bay tán loạn trên mặt đất, “Cậu học được tính khiêm tốn từ bao giờ thế?”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trời sắp sáng rồi, “Tôi vẫn luôn rất khiêm tốn mà.”
“Haha, tế bào hài hước của cậu nhiều ghê.”
“Cảm ơn ha…” Tôi đứng dậy hít một hơi thật sâu, tôi không ngửi được mùi của không khí, thật là nhớ cái mùi đó quá đi…
Quỷ sai thấy tôi đứng dậy bèn liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, “Đến giờ rồi à?”
“Ừm.” Tuy rằng sự đau đớn này tôi đã “kinh” qua rất nhiều lần, thế nhưng chung quy tôi vẫn chẳng thể nào quen được nổi, không những chẳng thể nào quen được nổi, mà lần sau lại càng đau hơn lần trước, đau đến nỗi tôi chỉ hận mình không thể hối hận khi đi tới thế giới này, “Quỷ sai này, tôi đang nghĩ đến một chuyện.”
“Nói nghe coi.” Mặt của Quỷ sai tựa như tờ giấy vệ sinh bị nhúng ở trong nước lâu thật lâu, nhợt nhạt mà nhăn nhúm, trước giờ tôi vẫn không thích nổi gương mặt của ông chú ấy, xấu thật sự.
“Giá như tôi có thể giống như trong tiểu thuyết ấy, cứ thế mà sống lại thì tốt biết mấy.”
Quỷ sai thở dài, “Mấy cái thứ đó chẳng qua chỉ là do loài người huyễn tưởng ra mà thôi.”
“………” Tôi quay đầu tiếp tục nhìn về phía thành phố quen thuộc mà xa lạ, hồi ức có nhiều quá, đầu chứa không nổi, mỗi lần tôi vứt chúng đi, chẳng bao lâu sau chúng lại chen chúc chui vào, cứ như sợi tóc mọc ngược, không ngừng mà len lỏi vào bên trong linh hồn tôi.
Tiếng Quỷ sai vang lên từ phía sau, “Người tự sát cũng là phạm vào sát giới, là tội nặng nhất ở dưới Âm phủ, đến việc đầu thai còn khó thì định trọng sinh kiểu gì đây? Nhóc ơi, đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.”
“Chú không thể nói dễ nghe hơn một chút à, an ủi tôi một chút được không?” Trời dần sáng, hai chân của tôi cũng dần hiện ra, nhưng tôi biết chúng chẳng thuộc về mình, hơn nữa sẽ còn dẫn tôi về nơi có bóng tôi.
Quỷ sai cũng đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, “Xin lỗi nha, không có biết.”
“Chú vẫn cứ đáng ghét như vậy.” Hai chân của tôi bắt đầu chậm rãi cất bước, cuối cùng dừng lại ở chỗ bản lề của mái nhà, tôi chẳng cần cúi đầu cũng biết phía dưới là cái gì, bởi vì ngày nào tôi cũng đều phải làm chuyện này.
Quỷ sai vỗ vai tôi bảo: “Tí về lại làm trận nữa nhé?”
“Rồi.”
“Vậy tôi đợi cậu ha.”
“Vâng.”
Cảm giác được “khối băng” trên vai tôi đã dịch chuyển đi khỏi, tiếp đến chân phải của tôi bước ra ngoài.
Tầm nhìn của tôi bắt đầu vù vù lao xuống dưới, trước mặt là gió lạnh, quất lên da tôi đến phát đau, tôi nhớ rõ là mình đã không còn da, thế mà chẳng hiểu sao lại thấy đau? Ha ha ha, sao tôi lại quên được nhỉ, rằng cũng chỉ có lúc này tôi mới có thể cảm giác được, tôi đã từng là con người, đã từng là một con người sống sờ sờ.
Mặt đất màu xám phía bên dưới càng lúc lại càng gần, tôi loáng thoáng còn ngửi thấy được cả mùi máu tanh, vừa tanh vừa mặn, có đôi khi tôi còn rất hưởng thụ mùi vị này, xem ra tôi hơi có khuynh hướng thích bị tra tấn.
“Ầm!”
Lại là âm thanh quen thuộc, nỗi đau quen thuộc, cảm giác này trừ khi uống canh Mạnh Bà, nếu không cả đời này chắc tôi khó mà quên được.
Sau khi tiếp xúc “êm ái” với mặt đất lạnh lẽo, tôi còn cảm nhận rõ được sự đau đớn của từng thớ thịt trên cơ thể mình, tiếng xương vỡ vụn quanh quẩn bên tai, đau quá, mỗi lần chịu đựng cơn đau này, tôi đều nghĩ tới chuyện có phải lúc sinh tôi ra mẹ tôi cũng đau đớn như thế này hay không.
Máu chậm rãi chảy ra khỏi cơ thể, tôi hận nhất cảm giác này, nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới máu chảy ra cũng sẽ đau đến thế, như có vô số con sâu đột nhiên bò ra khỏi thân thể tôi, thuận tiện mang theo cả linh hồn của tôi đi theo. Nỗi căm hận cùng oán hận đối với những con người kia lại choán đầy đầu óc tôi, rồi lại thắt thêm một nút chết cho cái đáy lòng đầy bế tắc của tôi.
Cảm giác đau đớn chết bầm này chắc là chỉ kéo dài trong mấy giây, thế nhưng tôi lại có cảm giác tựa như đã trôi qua hàng mấy thế kỷ, không biết đã qua bao lâu, tầm mắt của tôi càng lúc càng mờ, cảnh tượng xung quanh trở nên vặn vẹo, cho đến khi không còn thấy được cái gì nữa, trừng phạt của ngày hôm nay cuối cùng mới kết thúc.
Quỷ sai quay trở về vị trí bàn cờ biến mất thổi một hơi, tro tàn một lần nữa tụ lại, bàn cờ biến mất lại hiện ra.
Quỷ sai nghĩ lại ván cờ lúc nãy tự lẩm bẩm, “Chậc, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào chứ? Rõ ràng mình đã tính rất kỹ mỗi nước cờ mà nhỉ…”
Quỷ sai suy tư một lúc thì cảm thấy được luồng gió lạnh trên đỉnh đầu, ông chú ngẩng đầu nở một nụ cười xấu-chết-đi-được với tôi, “Về rồi đấy à.”
Tôi từ từ ngồi xuống, hai chân dưới thân đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng thân thể nhẹ tênh, thế nhưng vẫn là mệt, mệt tâm.
Tôi nằm sõng soài trên bàn cờ như đống bùn nhão, “Tại sao tôi cứ nhất định phải leo lên cầu thang thế nhỉ? Không thể đi thang máy được hả?”
Quỷ sai đặt quân đen vào bên tay phải của tôi rồi bảo: “Đây là “gia vị” của sự trừng phạt đó, cậu phải chịu thôi.”
Tôi ngồi dậy mở hộp cờ ra, các quân cờ đen đang nằm an tĩnh ở bên trong, thấy chúng nhàn nhã nằm tôi lại muốn kêu khổ, lúc này đây nỗi khổ vì hối hận hoàn toàn có thể sánh ngang cùng với nỗi đau lúc vừa nãy, “Sao tôi lại đi tự sát làm gì không biết nữa?”
“Có rảnh để hối hận, vậy chẳng bằng làm ván cờ caro cùng với tôi đây này.”
“Trên đời nếu thật sự có thuốc hối hận thì tốt biết mấy.”
“Kể cả có thứ thuốc này thật, thì loại mà cậu đã uống nhiều nhất chính là thuốc “không hối hận” nha, còn đau khổ đáng phải chịu thì vẫn cứ là phải chịu thôi.”
Tôi lạnh lùng nhìn ông chú, nói: “Tôi ghét chú.”
Quỷ sai hạ quân trắng xuống, ánh nhìn chăm chăm vào tôi của ông chú vẫn cứ luôn khiến người ta căm ghét đến mức thế.
“Tới cậu đó.”