Quyền Thần

Chương 644: Một chuyện cũ



Các loại thuyền hoa lớn trên hồ Khổng Tước, ngoại trừ Nhân Uân Phảng đã yên tĩnh, các Phảng khác vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ, kiểu náo nhiệt này, xem ra phải kéo dài đến sáng sớm mới có thể kết thúc được.

Người trên Nhân Uân Phảng đều biết rằng, cô nương Vân Tiên đứng đầu bảng đang ở lầu bốn cùng Hàn công tử đàm luận âm luật, cho nên không ai dám đi lên quấy rầy, tự nhiên không có ai biết mọi thứ xảy ra ở lầu bốn.

Tàn cuộc mây mưa, Diễm Tuyết Cơ giống như con bạch tuộc dính sát vào trên người Hàn Mạc, tay chân quấn quít lấy Hàn Mạc, trán dán vào ngực Hàn Mạc. Nữ tử xinh đẹp này, vừa mới trải qua một thời gian điên cuồng, toàn thân đã mềm nhũn, không còn chút sức lực, trên dung mạo xinh đẹp khiến cho lòng người rung động đó nở nụ cười ngọt ngào, thực sự ngủ thiếp đi trong lòng Hàn Mạc.

Hàn Mạc chỉ có thể ôm nàng, không dám nhúc nhích, chỉ lo làm nàng bừng tỉnh giấc.

Hai người lúc này đều đang lõa lồ, nước da màu đồng khỏe mạnh của Hàn Mạc, càng làm nổi bật nước da trắng nõn nà của Diễm Tuyết Cơ, dưới ngọn đèn, nước da của thục phụ này trắng tới lóa mắt, rồi lại mềm mại có thể như giọt nước tan chảy. Chỉ là trên làn da nàng lúc này, mang theo một tầng ửng hồng, đây là một điểm đặc biệt của cơ thể Diễm Tuyết Cơ, mỗi lần trải qua chuyện phòng the, làn da trên cơ thể sẽ ửng hồng lên như vậy, rất lâu sau mới có thể biến mất, đây cũng là được Hàn Mạc coi là sự việc kỳ lạ.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, từ bên ngoài truyền tới tiếng tiếng ca nho nhỏ du dương trầm bổng, hàng lông mi thật dài của Diễm Tuyết Cơ mới hơi động đậy, liền sau đó mở mắt, hơi hơi ngẩng đầu, thì nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Hàn Mạc đang nhìn mình, không khỏi căn môi đỏ mọng, quyến rũ nở một nụ cười, nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Đẹp sao?

Hàn Mạc gật gật đầu:

- Đẹp, trong thiên hạ không có người nào đẹp như nàng.

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, dùng hàm răng cắn nhẹ một miếng ở ngực Hàn Mạc, mới nói:

- Nói đến dễ nghe, thiên hạ cũng không có mấy người có thể sánh được với ngươi chứ?

- Là ta nói thật.

Hàn Mạc nhẹ nhàng vén một lọn tóc trên trán Diễm Tuyết Cơ, vẻ mặt dịu dàng nhìn người con gái đang ở trong lòng mình.

Diễm Tuyết Cơ thản nhiên cười, trăm hoa đua nở, người con gái trải qua thỏa mãn, tự nhiên có một phong cách lẳng lơ lười biếng cực kỳ hấp dẫn, huống chi là Diễm Tuyết Cơ xinh đẹp tuyệt vời như vậy, nụ cười này, lập tức lại khiến Hàn Mạc ngây người ngẩn ngơ.

Đột nhiên, Hàn Mạc dường như nhớ ra cái gì, khẽ giọng hỏi:

- Ở bên ngoài là ai…?

Diễm Tuyết Cơ cười hì hì, nói:

- Hay là ngươi sợ nàng ta nghe thấy?

- Nàng còn không sợ, ta lại sợ cái gì!

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Chỉ có điều là, cô ấy, tại sao lại có thể là thuộc hạ của nàng.

Diễm Tuyết Cơ dịu dàng nói:

- Việc này có gì kỳ lạ, lúc trước ta đối với cô ấy có ân huệ, cô ấy phải báo ân, tự nhiên trở thành cơ sở bí mật của ta.

Hàn Mạc thở dài:

- Nàng thật sự là thần thông quảng đại.

Ngừng lại một chút, mới khẽ giọng hỏi:

- Nàng … là người nước Khánh?

Diễm Tuyết Cơ mở mắt nhìn, cười duyên dáng nói:

- Có gì lạ sao? Ngươi... không hy vọng là là người nước Khánh sao?

- Chẳng qua là không thể tưởng tượng được mà thôi.

Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ thực sớm đã như phu thê nhưng đối với hoàn cảnh của người con gái thần bí này, Hàn Mạc ngược lại cũng biết không nhiều.

Ngoại trừ việc nàng ta có một nhóm thuộc hạ rất trung thành, mà chính Diễm Tuyết Cơ, cũng là người được cha truyền võ công tuyệt thế.

Bàn tay nhỏ bé của Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Hàn Mạc, khẽ giọng nói:

- Ngươi mới là người không có lương tâm đấy, người ta đã sớm đem thân mình giao cho ngươi, ngươi trở lại Yến Kinh, liền cưới vợ, ngay người ta một chút cũng không còn nhớ, đến bây giờ, trong lòng ta cũng vẫn không thoải mái.

Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:

- Nàng biết ta thành hôn, cũng nên vì sao ta thành hôn…!

Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:

- Ta cũng đã nghĩ ngươi không giống bình thường, kết quả là, cũng không chịu nổi sự kiểm soát của người khác, bị biến thành phương tiện giống như… Chẳng qua, vợ ngươi cũng là người xinh đẹp, cũng xem như là xứng đôi vậy.

Hàn Mạc có chút giật mình, hỏi:

- Nàng … gặp qua nàng ấy sao?

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói;

- Đêm tân hôn, cô vợ của ngươi chạy khắp nơi đi tìm nhà cầu. Ngươi là người không có lương tâm còn đi theo cùng nhau tìm, chuyện như vậy, ngày nào đó lòng ta không vui, sẽ có thể đem lan truyền ra ngoài.

Trong lòng Hàn Mạc thật đúng là giật mình, chuyện lúc đó cũng không nhiều người biết, Diễm Tuyết Cơ sao có thể biết?

- Nàng … đều thấy được?

- Ngươi không hy vọng ta thấy được chuyện đó.

Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé vẫn ở trên ngực hắn vẽ những vòng tròn:

- Nếu ngươi kết hôn, ta muốn nhìn một chút, là người con gái như thế nào có thể trở thành vợ của ngươi. Nếu là một người con gái vô cùng xấu xí, ta đương nhiên phải giúp ngươi giải quyết, không để ngươi khó xử.

Hàn Mạc trán đổ mồ hôi lạnh, Diễm Tuyết Cơ nói như vậy, điều đó cho thấy báu vật này quả thực ở ngay bên cạnh mình.

- Tuy nhiên hiện tại ngươi không cần lo lắng, người con gái đó đối với ngươi rất tốt, dáng vẻ cũng xinh đẹp, ngay cả ta cũng không nỡ động thủ.

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:

- Hàn tướng quân, ngươi thực sự là có phúc khí đó.

Hàn Mạc bỗng nhiên cầm tay nàng, bình tĩnh nói:

- Lúc này đây, nàng hãy theo ta trở về đi!

- Trở về?

Diễm Tuyết Cơ cười nhạt:

- Trở về đâu?

- Hàn phủ!

Ánh mắt Hàn Mạc kiên quyết:

- Ta cưới nàng!

Trong đôi mắt của Diễm Tuyết Cơ lóe lên tia sáng, liền sau đó khẽ cười nói:

- Người ta đều đã là lão bà rồi, qua vài năm thì hoa tàn bướm mất, ngươi mong muốn cưới một bà lão sao?

Hàn Mạc nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói:

- Ta nguyện cùng nàng sống đến đầu bạc răng long.

Diễm Tuyết Cơ nhìn Hàn Mạc, dường như có chút cảm động, lập tức cười nói:

- Ngươi đã lấy vợ, ta không muốn làm thiếp. Ngươi nếu thật muốn cưới ta, trở về bỏ người vợ kia, ta mới có thể suy xét một chút, nếu không … tưởng rằng đừng nghĩ tới!

Hàn Mạc ôm người con gái xinh đẹp này, dịu dàng nói:

- Trong lòng ta, không có cái gì là lớn và bé, chỉ có yêu và không yêu. Ta cưới nàng ta, đương nhiên ta phải đối xử tốt với nàng ta, ta thích nàng, đương nhiên muốn kết hôn cùng nàng dù nàng đã từng xuất giá, cũng sẽ đối xử tốt với nàng vậy!

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:

- Chẳng phân biệt lớn nhỏ ư? Ngươi nói dễ dàng, nhưng không dễ dàng như vậy. Nàng ta là chính thất của ngươi, ta thực muốn lấy ngươi, thì phải cúi thấp hơn nàng ta một cái đầu. Ta là người tính tình không tốt, nàng ta nếu làm ta mất mặt, tâm tình ta không vui, lúc đó lại muốn giết người.

Hàn Mạc không kìm sự quyến rũ đưa tay chạm vào da thịt nàng, dùng sức nhéo một chút, cố ý tức giận nói:

- Người đàn bà này, không nên hơi một chút là đòi đánh đòi giết!

Diễm Tuyết Cơ cũng dùng sức nhéo ở bên hông Hàn Mạc một chút, lông mày dựng đứng:

- Ta còn chưa đồng ý bước vào cửa nhà ngươi, ngươi đã ức hiếp ta như vậy, nếu thật sự vào rồi, chẳng phải cũng bị ngươi ức hiếp tới chết sao?

Lập tức thở dài xa xôi, trong lúc nhất thời cũng không nói lời nào, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt vai mềm mượt của nàng, thấp giọng hỏi:

- Nàng suy nghĩ gì vậy?

- Ta nghĩ, có đôi khi một người đàn ông nếu thích một người đàn bà, lại cưới nàng về nhà, về sau vì sao ngược lại chẳng biết quý trọng chứ?

Diễm Tuyết Cơ giọng có chút chua chat:

- Nếu không đối xử với nàng ta tốt, thì không nên cưới nàng ta …. Nếu đã cưới nàng ta, thì phải đối xử với nàng ta thực tốt, đó là cái thước đo kiểm chứng các phu quân. Những chuyện này đều làm không được sao? Vì sao chỉ đem nàng ta biến thành đồ chơi … Tùy tiện coi thường chà đạp lên như vậy…!

Diễm Tuyết Cơ này nói không hiểu ra sao, đột nhiên khiến Hàn Mạc có chút nghi hoặc, hỏi:

- Tỷ tỷ tốt… nàng đang nói cái gì?

Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, chỉ có điều thản nhiên cười, thở dài xa xôi, nói:

- Ta tự mình nói xằng nói bậy, ngươi cứ coi như không nghe thấy chuyện gì tốt hơn!

- Nhưng ta nghe thấy rồi.

Hàn Mạc để khuôn mặt sát vào mặt Diễm Tuyết Cơ, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người, cự ly chỉ một ngón tay, Hàn Mạc có thể ngửi được rõ ràng mùi vị lan thơm mát trong miệng Diễm Tuyết Cơ,

- Nàng phải chăng có tâm sự gì? Nàng nói cho ta biết, có lẽ …có thể ta giúp được nàng!

Vẻ mặt Diễm Tuyết Cơ buồn bã, lẳng lặng dừng lại trước mắt người đàn ông tuấn tú này, đó là gương mặt rất thuần khiết, làn da màu đồng thiếc, có được hơi thở sâu của biển cả, đôi mắt đó sáng ngời ngược lại giống như sao trên bầu trời, trong veo linh động.

Diễm Tuyết Cơ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hàn Mạc, vuốt ve, gương mặt vốn quyến rũ, lúc này lại dịu dàng khác thường, nhẹ nhàng hỏi:

- Có một câu chuyện xưa, ngươi có muốn nghe hay không?

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Muốn, ta thích nghe nàng nói chuyện!

Diễm Tuyết Cơ cười xinh tươi, trầm ngâm một chút, mới khẽ nói:

- Chàng có biết, thuyền hoa trên hồ Khổng Tước, đó là được bắt đầu từ hơn ba mươi năm trước không?

Hàn Mạc lắc đầu, hồ Khổng Tước này hắn cũng là đến lần đầu, cũng không biết những sự việc ở nơi này.

- Hồ Khổng Tước là người lao động đào bới ra thành hồ.

Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:

- Năm đó trong cung có vị Quý nhân thích bơi thuyền, tìm không được một cái ao tốt, liền cho người làm đào ra mười dặm thành hồ Khổng Tước… Chỉ là sau đó mệt mỏi rồi, hồ Khổng Tước liền bị một số thương gia sử dụng, bắt đầu ở trên hồ kinh doanh thuyền hoa, lợi dụng thiếu nữ đang lúc thanh xuân, những gian thương giả dối này tranh thủ lượng lớn tiền bạc…!

Hàn Mạc nhìn Diễm Tuyết Cơ, lẳng lặng lắng nghe.

- Ba mươi năm trước, trên hồ Khổng Tước bỗng nhiên xuất hiện một vị kỳ nữ, giọng hát của nàng giống như tiếng chim sơn ca, uyển chuyển êm tai …. Những người đã từng nghe nàng hát, đều vĩnh viễn không quên được. Năm đó, nàng mới 16 tuổi, mọi người chỉ biết gọi nàng là Vân Cơ, giống như phần lớn những ca vũ nữ ở trên hồ Khổng Tước, không ai muốn biết nàng từ đâu tới đây, chỉ biết là có tiền thì có thể nghe nàng ca hát.

Không ai biết, nàng phải dựa vào từng chút bạc kiếm được từ việc ca hát, để nuôi sống mẫu thân mù lòa hai mắt và phụ thân nằm tê liệt trên giường. Một cô nương 16 tuổi, phải làm trụ cột một gia đình!

- Một đám đàn ông chó má, đều có chủ ý muốn được nàng, nhưng người con gái này kiên cường mà bảo vệ cho sự trong sạch của mình, chỉ bán tiếng hát chứ không bán thân…!

Giọng Diễm Tuyết Cơ bình tĩnh, kể ra một câu chuyện xưa thật lâu trước kia.

- Mãi cho đến một ngày, một người đàn ông thân phận hiển hách muốn cưỡng ép đem nàng về trong phủ, người con gái này kiên quyết không theo, liền nhảy xuống hồ bảo vệ sự trong trắng của mình, người đàn ông kia trong số mệnh của nàng xuất hiện, cứu nàng.

Sau đó một thời gian dài, người đàn ông đó tìm mọi cách đi tới hồ Khổng Tước nghe nàng ca hát. Mỗi một lần đều rất rộng rãi cấp cho nàng một chút tiền thưởng. Trong lòng người con gái kia, người đó là một phần không thể tách rời khỏi sinh mệnh của nàng. Có một ngày kia nam nhân đó uống say khướt, đi vào thuyền hoa nghe tiếng hát của người con gái, chờ khi hắn tỉnh lại, mới phát hiện người con gái đó đã nằm gọn trong lòng hắn ngủ thực ngon lành…!

- Sau này nam nhân mới biết được, trong lúc mình say rượu, đã đem người con gái này biến thành người của mình…!

Thân hình Diễm Tuyết Cơ dường như khẽ run rẩy. Hàn Mạc không kìm nổi một bàn tay ôm chặt nàng, bàn tay ấm áp còn lại nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng.

- Cho nên sau đó một tháng, Vân Cơ đã được người đàn ông đó đưa về nhà, trở thành … tiểu thiếp của hắn!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv