Hàn Mạc chỉ cảm thấy cơ thể của mình hình như bị một con rắn xinh đẹp quấn chặt, dáng vẻ lả lướt thành thục, thích thú thân thể uốn lượn trên cơ thể của mình, từ trong cái miệng nhỏ đỏ hồng thổi ra một mùi thơm như hoa lan, mùi hương quen thuộc kia trên người Diễm Tuyết Cơ hướng thẳng vào mũi hắn khiến cho máu trong người hắn như muốn sôi lên.
Tay Diễm Tuyết Cơ vẫn nắm chặt "tiểu tướng quân", mông ngược lại vẫn giữ nguyên ở bên hông Hàn Mạc nhẹ nhàng lắc lư, dáng vẻ đong đưa, thân hình đầy đặn nở nang ghé vào trên người Hàn Mạc, cặp mông đó cố ý chạm chạm vào hắn, cặp mông hoàn mỹ đó bị xiêm y bó chặt, giống như quả đào chín mọng, hấp dẫn vô cùng.
Cặp môi thơm ướt át của nàng, đã đón nhận miệng Hàn Mạc, trông tựa như rất cuồng nhiệt, rồi lại rất nhẹ nhàng khẽ khàng liếm nhè nhẹ trên mặt. Nghịch ngợm, liền theo sau là một đường xuống dưới, liếm môi dưới, cằm, cổ của Hàn Mạc, lại mở vạt áo Hàn Mạc ra, trên ngực Hàn Mạc liếm dịu dàng. Ôi chao. Báu vật này dường như trời sinh đã có kỹ thuật quyến rũ như vậy, giống như chuồn chuồn lướt nước, đôi môi đỏ mọng dừng lại một chút, thì lập tức rời ra, lướt qua rồi lại dừng lại, kiểu khiêu khích này, trong thiên hạ tuyệt đối không thể có người đàn ông nào có thể đủ khả năng trụ được.
Thân thể của nàng ta như con rắn hướng phía dưới uốn lượn, quần áo của Hàn Mạc cũng bị đôi tay linh hoạt của nàng ta cởi, tới cuối cùng, vạt áo Hàn Mạc đã hoàn toàn bị trút bỏ, quả thực thân hình của hắn toàn thân màu đồng cổ da thịt rắn chắc.
Diễm Tuyết Cơ lúc này đã quỳ xuống bên giường, trán ở ngay bên hông Hàn Mạc, đôi tay có chút run run, khẽ khàng nắm lấy "tiểu tướng quân", ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trào dâng giọt lệ ngước nhìn Hàn Mạc, hai gò má trắng nõn lúc này ửng hồng, nàng tháo xuống chiếc trâm cài tóc trên đầu, ngay lập tức một mái tóc đen óng rơi xuống mở bung ra, giống như làn sóng màu đen, mái tóc đó rơi xõa ra ôm lấy gương mặt xinh đẹp của nàng, càng hiện ra một vẻ đẹp đầy đặn và quyến rũ vô hạn.
Hàn Mạc chỉ cảm thấy con tim mình muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.
"Hồ ly tinh" chết tiệt này, từ đầu tới cuối, đem hết thủ đoạn khiêu khích cám dỗ nhất, Hàn tướng quân tay chân đều không thể cử động được, đành phó mặc cho nữ lưu manh này cợt nhả.
- Có hay không có muốn ta?
Tay Diễm Tuyết Cơ nắm lấy "tiểu tướng quân", dừng lại, nhìn máu như dồn hết lên mặt Hàn Mạc, cười tinh quái.
Đến lúc cần đưa ra thuốc giải, không có thuốc tốt, lại hỏi điều đó làm gì chứ?
Tuy nhiên công tâm mà nói, Hàn Mạc đúng là thèm muốn người con gái thần bí thoắt ẩn thoắt hiện này đến điên lên, hạ giọng nói:
- Muốn … đương nhiên muốn rồi…. lúc này đây nếu ngươi lại đi không lời từ giã, ta nhất định sẽ rời bỏ ngươi!
Diễm Tuyết Cơ cười ha hả rộ lên, nói:
- Con gái chưa gả, ngươi có tư cách gì mà rời bỏ ta…!
Lập tức cắn cặp môi thơm đỏ hồng, đôi mắt quyến rũ tràn đầy thủy triều mùa xuân nhìn chằm chằm vào "tiểu tướng quân" đang ở trước mắt, trán tiến gần lên phía trước, lập tức bao vây lấy "tiểu tướng quân".
Hàn Mạc chỉ cảm thấy "tiểu tướng quân" tiến vào một xứ sở cực kỳ ấm áp, bị quấn chặt lấy, thân thể lập tức lại trở nên tê dại, trong miệng cuối cùng khẽ ngâm lên một tiếng khoan khoái.
Trong khuê phòng này của thuyền hoa, nhất thời xuân sắc không cùng.
Rất lâu sau, ngay tại thời điểm "tiểu tướng quân" của Hàn Mạc thủy triều trào dâng, Diễm Tuyết Cơ tựa hồ như cảm thấy sức nóng không bình thường, tạm dừng động tác, đem "tiểu tướng quân" từ trong miệng ra, khuôn mặt kia đã một quầng ửng hồng, kiều diễm ướt át quyến rũ không sao tả hết được, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, lập tức dùng tay bé nhỏ nhẹ nhàng đánh "tiểu tướng quân" một chút, khẽ giọng nói;
- Cho ngươi ức hiếp ta... !
Hàn tướng quân khóc.
Lúc này, rốt cuộc là ai ức hiếp ai đây!
Hàn tướng quân không kịp nghĩ nhiều, Diễm Tuyết Cơ đã một lần nữa khóa lại. Ngồi vào bên hông Hàn Mạc, hai cánh tay ngà ngọc đặt trên ngực Hàn Mạc, mắt mơ màng, trên gương mặt xinh đẹp kia dường như bao phủ một tầng sương mù mỏng manh, bởi vì vừa rồi ra sức quá mức, trên trán và mũi thậm chí lộ ra hương thơm mấy giọt mồ hôi trong suốt long lanh.
Hơi thở nàng gấp gáp, bộ ngực đầy đặn phập phồng, đuôi lồng mày mang ánh xuân, cúi xuống thân mình, hạ giọng nói:
- Người có muốn tiến vào không?
Lúc nói chuyện, là lúc nàng đẹp nhất. Mông nhẹ nhàng vặn vẹo, "tiểu tướng quân" của Hàn Mạc lúc này đang ở chỗ khe hở kia, tuy rằng cách hai tầng quần áo, nhưng quần áo đó mong manh ngược lại không cách nào ngăn cản trong trong từng trận thủy triều trào lên tuôn ra. Hàn Mạc rất quả quyết, nếu là không đoán sai lời nói, vườn hoa khe suối kia lúc này chỉ sợ là cũng là sắc xuân ngập tràn, mùa xuân đang nồng đượm. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Vòng eo nàng mảnh mai, giống như rắn bình thường nhẹ nhàng uốn éo, chuyển động đẹp mắt. Vùng mông lên xuống lại sang phải sang trái, uyển chuyển trời sinh. Cảm giác điều này muốn học cũng không học được, báu vật này quyến rũ phong tình, đã khiến "tiểu tướng quân" của Hàn Mạc binh giáp chắc chắn, súng ống sẵn sàng, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lại muốn công thành đoạt đất, sát nhập trong vườn xuân khe núi hương thơm ngập tràn của Diễm Tuyết Cơ.
- Cái kia ... đi vào làm sao?
Hàn Mạc ra vẻ khó hiểu nói.
Diễm Tuyết Cơ cắn lỗ tai Hàn Mạc, oán hận nói:
- Ngươi lại còn giả bộ hồ đồ, trêu đùa ta sao?
- Là nàng trêu đùa ta!
Hàn Mạc quay đầu, khẽ cắn nhẹ hàm dưới trắng nõn của Diễm Tuyết Cơ:
- Bảo bối, nàng nói, nàng muốn ta đi vào làm sao?
Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng là mùa xuân. Tình như si, ánh mắt có chút mê loạn, hạ giọng nói:
- Vậy ngươi có muốn hay không muốn ta … trở thanh Quan Âm của ngươi?
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra một nụ cười.
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy nụ cười xấu xa kia của hắn, dùng sức ở trên lưng Hàn Mạc hung hăng cấu một chút, vòng eo cũng vặn vẹo nhanh hơn, hương thơm mát. Mông đong đưa, chỗ khe suối còn lại thì cọ sát mạnh mẽ với "tiểu tướng quân", lấy cái này để khiêu khích trừng phạt Hàn Mạc.
Mới vừa rồi Diễm Tuyết Cơ dùng cái miệng nhỏ nhắn vì Hàn Mạc mà hầu hạ, khiến dược tính của Hàn Mạc được giảm bớt một phần, nhưng lúc này hương thơm đó lại dâng lên, mông khiêu khích, dược tính lại dâng lên.
Vị thuốc như thế này, trừ phi được giải phóng đến triệt để, nếu không rất khó thanh trừ được độc tính.
Cái gọi là "Quan Âm", đó là khi Nghi Xuân hai người chơi đùa nhiều kiểu đa dạng, Hàn Mạc đã từng xem qua quyển "Xuân Cung - Hai mươi tư chiêu thức bí mật phòng the", hai người thực đã đem hết hai mươi ba chiêu thức đó ra chơi tràn lan một lần.
Trong đó "Quan Âm tọa liên", chính là chiêu Diễm Tuyết Cơ thích nhất.
Không kìm nổi máu quay cuồng trong cơ thể, Hàn Mạc thở dốc nói:
- Tỷ tỷ tốt, mau chút đi… Dược tính lại phát tác …Mau trở thành Quan Âm của ta đi…!
Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng là dục tình như si, nàng tuy rằng luôn luôn khiêu khích Hàn Mạc, đem cực khoái ra tra tấn Hàn Mạc, nhưng chính nàng lúc này đây bên trong cũng như vậy, nhen nhóm mùa xuân trong cơ thể. Tình.
Đuôi lông mày nàng mang ý xuân, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, cũng là hơi hơi dâng hương. Mông, tay lần tới chính chỗ khe suối của mình, nắm lấy chỗ vạt áo kia, dùng một chút lực, thật đúng là ở nơi nào vạch tìm một lỗ hổng.
Toàn thân nàng trên dưới xiêm y chưa hề cởi, chỉ có ở chỗ đê vỡ, liền giống như giang sơn ngàn dặm chỉ lộ một chút xuân, ngược lại so với việc cởi xiêm y cũng có thú vị và sức cám dỗ.
Giống như Hàn Mạc tiên đoán, chỗ tốt của báu vật này, quả nhiên là xuân triều tràn lan, mặt nàng ửng hồng, thơm. Mông hơi nâng lên, đặt vào sát "tiểu tướng quân" cuối cùng chậm rãi ngồi xuống.
Nàng khi lần đầu hư thân, nếm qua một lần mệt mỏi, khi đó rốt cuộc ngồi xuống, lúc ấy đau đớn vô cùng, cho nên khi hầu hạ mới dùng tới chiêu thức này, đều là thật cẩn thận, đi lên đi xuống một chút, mày liễu khẽ chau lại, đi vào một chút, cũng may xuân triều ngọt ngào, cuối cùng thuận lợi tiến vào bên trong. Hàn Mạc lập tức liền cảm thấy chính mình xâm nhập vào một rừng sâu ẩm ướt nhưng cũng là xứ sở ôn hòa, được chăm sóc cẩn thận, rắn chắc vô cùng.
Diễm Tuyết Cơ cũng không dám nhúc nhích, chỉ là ghé vào trên người Hàn Mạc, đợi cho tới lúc thích ứng một chút, eo thon mới bắt đầu mở ra, thơm ngát. Mông lắc đều, trong miệng, không cầm lòng nổi mà phát ra những tiếng rên rỉ.
Hàn Mạc lúc này cảm thấy giải độc quan trọng hơn, cũng bất chấp là bị nữ lưu manh này ức hiếp, chỉ tiếc không thể nhúc nhích, nếu không nhất định phải vào nhanh ra nhanh, khiến nữ lưu manh nếm thử chút lợi hại của chính mình.
Diễm Tuyết Cơ ghé vào trên người Hàn Mạc, tấm thân kia uyển chuyển than nhẹ từng đợt mà truyền tới lỗ tai của Hàn Mạc, khiến "tiểu tướng quân" của Hàn Mạc xâm nhập trong đó lại đại triển hùng phong, Diễm Tuyết Cơ kinh sợ cắn môi Hàn Mạc, mơ hồ nói:
- Làm thế nào so với lần trước… to hơn nhiều …?
Hàn Mạc thở hổn hển, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Người … luôn phải lớn lên!
Hai người đều là người tập võ, thể lực cực tốt, tốc độ của Diễm Tuyết Cơ càng lúc càng nhanh, thơm. Mông lắc sang lại hạ xuống, hưởng thụ đầy đủ những sung sướng nam nữ gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách.
Mái tóc của nàng rối tung, trán đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt lẳng lơ. Người mê dại, nhưng trên người lại mặc xiêm y, bộ ngực đầy đặn của nàng dập dờn như sóng ba đào phập phồng, hấp dẫn con mắt như vậy, làm Hàn tướng quân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cái gọi là báu vật trời sinh, là như thế đó!
Diễm Tuyết Cơ mắt say lờ đờ mơ mơ màng màng, như si như túy, có lẽ là quá mức điên cuồng, tiêu hao phần lớn thể lực, động tác cũng dần dần chậm lại, Hàn Mạc thủy triều vẫn chưa phun trào, nàng liền ghé vào ngực Hàn Mạc, thở hồng hộc, trách cứ nói:
- Ngươi….Ngươi làm sao còn chưa tới? Người ta đều … đều hai lần rồi ….!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Giải huyệt đạo cho ta, để cho ta tới!
Diễm Tuyết Cơ liếc nhìn hắn bằng một con mắt, lẳng lơ vạn lần, cuối cùng bàn tay nhỏ mơn trớn mấy chỗ huyệt đạo của Hàn Mạc, giúp Hàn Mạc giải khai huyệt đạo.
Hàn Mạc vùng mình xoay người, giọng căm hận nói:
- Ngươi làm nhục Phó sứ đương thời của nước Yến, quả nhiên là lớn mật, xem Hàn tướng quân ta trừng phạt ngươi như thế nào!
Hàn Mạc quỳ gối bên giường, vuốt ve. Mông, Hàn tướng quân cũng không khách khí, đem trút bỏ váy áo của Diên Tuyết Cơ đến chỗ kheo chân, cặp mông trắng như tuyết tròn xoe lập tức lộ ra, lưng Diễm Tuyết Cơ rất nhỏ, lại lộ ra phần mông căng mọng, tràn đầy nhục cảm, lại vô cùng linh hoạt.
Diễm Tuyết Cơ quay đầu, đôi mắt quyến rũ như tơ, giống như tóc. Liếm môi như một con mèo nhỏ. Lại nhẹ nhàng uốn éo vòng eo, kéo theo mông trắng đẹp nhẹ nhàng đong đưa. Hàn Mạc chỉ cảm thấy trước mắt là một khoảng tuyết trắng, Diễm Tuyết Cơ kia mông đầy đặn trắng như tuyết giống như những bông hoa nhỏ ở trong gió đung đưa, tràn trề khiến cho người ta rốt cuộc lôi cuốn huyết mạch phun trào.
Nàng thắt đáy lưng ong. Đường cong của mông lại phập phồng thích thú, người nước Liêu không ai sánh được.
Hàn Mạc hơi thở dồn dập, đỡ lấy cặp mông trắng như tuyết, khiến nàng không thể nhúc nhích, giọng căm hận nói:
- Đùa giỡn bản tướng quân, nếu không phát uy, còn khiến bản tướng quân ngồi không, nhưng bản tướng quân…ăn thịt nàng….!
Cơ thể của hắn, đối với nơi đẹp xuân triều trào dâng, như sợ làm đau nữ tử, thật cẩn thận đi thẳng tới, ở trên cầu người uyển chuyển. Trong tiếng kêu, điên cuồng xông thẳng, xông thẳng tới mà không kiêng nể gì cả.
Hắn đương nhiên cũng không quên đưa tay vỗ về chơi đùa, hai khối kia theo động tác con thỏ nhảy lên phía trước, tuy rằng ngăn cách bởi quần áo, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được một cặp xinh đẹp. Vú co dãn và chắc chắn lạ thường, hai khối anh đào trước mặt, đã sừng sững đứng lên vững vàng.
Người đàn bà đẹp ở dưới thân, cả người đều tan chảy, trên cái mông trắng nõn nà kia, rất nhanh chóng đổ tràn ra mồ hôi, bóng loáng chuyển động trên lớp da thịt, trong suốt như tinh thể, giống như một viên trân châu nhỏ vậy.
Tay Hàn Mạc đặt trên mông rắn chắc nhẹ nhàng phát vài cái, nghiến răng nói:
- Đã từng nói muốn đánh cái mông ngươi, ngươi cho là ta hay nói giỡn sao?
Dáng điệu cử chỉ tình tứ, dục vọng rực cháy, cũng bắt đầu đong đưa vòng eo, cùng Hàn Mạc phối hợp lại, tiếng rên rỉ chết người đó, khiến Hàn Mạc sau một lát, cuối cùng cũng giải phóng được độc xuân trong cơ thể.