Hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà rơi trên biển rộng, giống như màu vàng kim trải dài trên mặt biển, sóng biển du lãng, kim quang lóng lánh, giống như rồng vàng ở chơi đùa trên biển lớn.
Ánh dương màu vàng kim dần tắt, một con thuyền cô độc từ thương thuyền rời đi, nhằm hướng bắc đi tới.
Một con thuyền, ba người, dưới ánh chiều tà, cắt ngang mặt biển thuyền nhẹ lướt sóng đi, dưới trời chiều, có thể trông đẹp như bức tranh, nhưng cũng là bức tranh tràn đầy ý vị hiu quạnh.
Trần Độc Nhĩ đứng ở mũi thuyền, bên cạnh đứng đầy thủy thủ, trên một chiếc thuyền thương khác, cũng rất nhiều thuyền viên đứng ở mũi tàu, nhìn chiếc thuyền nhẹ nhàng từ từ rời đi.
Tuy rằng phần lớn mọi người cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người không phải đồ ngốc, Đông Hải Vương một mình mà đi, nhưng để lại hai thuyền đầy người, nếu không phải phát sinh biến cố lớn, đó là điều ai cũng không tin được.
Rồi đột nhiên nhìn thấy Trần Độc Nhĩ ở mũi tàu quỳ một gối, thần sắc trang nghiêm, thuyền viên phía sau gã ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh, người thứ hai quỳ xuống, rồi người thứ ba, thứ tư…!
Chỉ chốc lát, người hai thuyền đều quỳ rạp xuống đất, cũng là nhìn thấy viên gác trên đài nhìn tới cũng quỳ xuống nét mặt đầy vẻ trang nghiêm, còn có mấy chục tên Ngự Lâm quân bị Hàn Mạc kiên quyết lưu lại ở trên thuyền, đều nhìn theo Đông Hải Vương của bọn họ ở trong tầm mắt mình từ từ biến mất.
Hàn Mạc và hai gã thuyền viên gần như ngày đêm không nghỉ nhằm hướng bờ biển đông trở về, hai gã thủy thủ này chẳng những thân thể cường tráng có thể lực rất mạnh mẽ, hơn nữa cảm nhận phương hướng rất tốt, dù chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, vẫn có thể phân biệt được phương hướng như cũ hướng về phía trước tiến lên.
Ngay cả Hàn Mạc cũng không chỉ đứng nhìn, mà cùng hai gã thủy thủ thay phiên nhau chèo.
Trên thuyền mang theo đủ lương khô và nước uống, hơn nữa là phòng ngừa mưa gió, ở trên thuyền nhỏ cũng trang bị thêm áo tơi nón tre.
Đi được tới ngày thứ sáu, liền gặp một trận gió lốc lớn, sóng biển quay cuồng, thuyền nhỏ ở trong biển nguy cơ nguy hiểm, cũng may cuối cùng tránh thoát được một trận, kinh hãi nhưng may không có nguy hiểm.
Gió lốc qua đi, thuyền nhỏ cách bờ Đông Hải đã không còn xa, dọc theo đường đi tới, Hàn Mạc gần như không nói được lời nào, ngoại trừ lắc mái chèo chèo thuyền, hai gã thủy thủ cũng chỉ nhìn thấy Đông Hải Vương ngồi trong thuyền khoanh chân, vững như bàn thạch, rồi lại bất động như núi.
Ba ngày về sau, Hàn Mạc cũng là tự mình chỉ huy tiến lên đường biển phía trước, hắn đối với hải vực Đông Hải vô cùng rõ ràng, đặc biệt tới gần khu vực bờ Đông Hải, càng biết ngư dân cơ bản phân bố ở nơi nào.
Hắn chỉ đường, hoàn toàn tránh khỏi nơi ngư dân sinh sống, hai gã thủy thủ trong lòng rốt cuộc hiểu được, Ngũ thiếu gia lần này trở về, lặng yên không một tiếng động, chỉ sợ là muốn bí mật lên bờ.
Nơi chiếc thuyền nhỏ này lên bờ, cực kỳ hẻo lánh, gần như không có vết chân người, hơn nữa thời gian cập bến, lại trong một đêm mưa to vô lượng.
Dường như nhất định Hàn Mạc trở về Trung Nguyên là một đường gian nan, trận mưa tầm tã này, mở đầu cùng với tiếng sấm rầm rầm chờ đón hắn.
Bên một khối đá lớn, thuyền đã lại gần bờ, Hàn Mạc thân mang áo tơi đội nón tre, từ trên đầu thuyền nhảy lên bờ, hai gã thủy thủ liền muốn lên bờ theo, Hàn Mạc đã xua tay trở lại, thản nhiên nói:
- Trở về đi, Trần Độc Nhĩ còn đang chờ các ngươi… Vất vả cho các ngươi rồi!
Hai gã thủy thủ giật mình kinh hãi, lập tức đều nói:
- Đông Hải Vương, chúng ta cùng đi với người, ngài… ngài có thể nào đi một mình?
Hàn Mạc đưa tay khẽ nhấc nón tre lên, khuôn mặt tuấn tú đó cũng nói nghiêm khắc:
- Không nên để ta lặp lại, trở về Nam Dương… các ngươi nếu thật sự muốn xem ta là Đông Hải Vương của các ngươi, vậy chỉ cần các ngươi cam đoan với ta, trước khi ta triệu tập, các ngươi bất cứ kẻ nào cũng không được trở lại Đông Hải…!
Không nhiều lời, xoay người liền đi.
Hai gã thủy thủ thấy Hàn Mạc nói như thế, trong lòng tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không dám cãi lời, đều quỳ một gối ở trong thuyền nhỏ, nhìn bóng Hàn Mạc biến mất bên tiếng sấm chớp trong cơn mưa tầm tã. Mưa không ngớt, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, sấm nổ long trời, sét đánh tia chớp tựa như xích lửa giữa trời đất.
Hàn Mạc trong đêm mưa, giống như âm hồn, hòa cùng đêm mưa thành một thể, một đường lao nhanh, cuối cùng đã tới thành Đông Hải.
Cửa Nam thành của thành Đông Hải đã sớm đóng, Hàn Mạc lại ngựa quen đường cũ chuyển tới một nơi tường thành, dùng thiết chỉ câu, cả người liền giống như con thằn lằn hiện lên trên tường thành.
Lúc trước Tô gia nổi loạn, Hàn Mạc đều leo lên tường thành thành Yến Kinh cao lớn hùng vĩ kia, thành Đông Hải đương nhiên so với thành Yến Kinh thì sao bằng, có kinh nghiệm từ trước, muốn vượt qua tường thành Đông Hải, tự nhiên không phải việc khó khăn gì.
Thành Đông Hải mặc dù có quân canh gác, nhưng Đông Hải cách xa biên giới, cho nên quân gác thành tính cảnh giác cũng kém hơn một chút, hơn nữa đêm mưa rền gió rít như thế, trên nóc thành bởi vậy chỉ có lác đác quân gác mặc áo tơi tránh ở sau lưng lỗ châu mai, làm sao có thể nghĩ tới lúc này sẽ có người trèo qua tường thành.
Vào thành, giống như âm hồn đi trên đường lớn thành Đông Hải thông thuộc, đêm mưa như thế, dù ngày xưa phồn hoa đường cái cùng khó có bóng người, nhưng Hàn Mạc lại có thể quan sát thấy, qua ven đường, gần như phía trên cửa chính mỗi nhà đều treo chữ "Tang" màu trắng.
Trong lòng hắn đau khổ vô cùng, lặng yên không một tiếng động, đếm rõ số lượng từng mảnh trên đường, rẽ tới trên đường lớn của hai phủ Đông Tây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắn dựa vào một loạt cây lớn, từ dưới gốc cây chậm rãi đi qua, nắm chặt cửa chính phủ tây, tiếp tục đi về phía trước, lát sau, liền thấy phủ Đông đèn đuốc sáng trưng.
Trước cửa phủ Đông, vải trắng phấp phới, trên đầu cửa lộ một loạt đèn lồng màu trắng, cửa chính rộng mở, dưới mái hiên trước cửa, bốn gã người hầu một thân tang phục màu trắng, từ bên trong phủ mơ hồ truyền đến một vài âm thanh, lại bị âm thanh mưa gió bao phủ.
Hàn Mạc lặng yên không một tiếng động đứng lại sau cây lớn, nhìn màu đèn lồng trắng lay động trong gió, chỉ cảm thấy trong lòng một trận thắt lại.
Mặc kệ nói như thế nào, Đại Tông Chủ Hàn Chính Càn vì Hàn gia quật khởi dốc hết tâm huyết mấy chục năm, tinh lực nỗ lực hết thảy, đây là người nỗ lực tâm huyết cả đời chấn hưng cả một gia tộc.
Phận làm con cháu Hàn gia mà nói, lão không hổ là Đông Hải Vương một trong những tử tôn xuất sắc nhất nơi trời xa.
Hàn Mạc từ nhỏ đến lớn, đối với vị lão nhân này đều có một lòng kính sợ khắc cốt, hắn không thể nói nên cảm giác thực của mình đối với Hàn Chính Càn, nhưng trong sự kính sợ, thì chữ "Kính" lớn hơn chữ "Sợ".
Hàn Mạc đứng dưới tán cây thật lâu, hắn rất hy vọng chính hắn trong một thời khắc có thể đường đường chính chính từ cửa chính tiến vào, tế bái vị lão nhân mà mình kính sợ này, chỉ có điều hắn càng rõ ràng hơn, giờ này khắc này, tự mình đã không có được cơ hội xa xỉ như thế.
Khi hắn từ dưới bóng cây rời đi, cũng không có bất kỳ kẻ nào phát hiện ra hắn.
Hàn Mạc trở lại phủ Tây, cũng là đi vòng sau hoa viên, từ sau hoa viên trèo tường mà vào.
Nước mưa tưới đẫm cây cỏ, tỏa ra hương thơm ngát, và bùn đất ẩm ướt trong cơn mưa hòa trộn một tận, cũng làm cho cây cỏ sau hoa viên phủ Tây sung mãn khiến người ta thở dễ chịu.
Nhưng Hàn Mạc hiện tại đương nhiên không thể dễ chịu.
Tiếng sấm ầm vang, Hàn Mạc còn lại khẽ chạy bộ lên thang gỗ nhỏ, ở trong mưa lớn, đi tới phòng nhỏ của mình lúc trước, giơ tay muốn mở cửa, lại đột nhiên phát hiện một sự tình kỳ quái.
Từ lúc Hàn Mạc còn nhỏ đã bắt đầu ở sau hoa viên này, phòng nhỏ này liền trở thành cấm địa riêng của hắn, ngoại trừ quản gia Hàn Nghiêm của phủ Tây ngẫu nhiên lại đây giúp đỡ dọn dẹp, thì gần như không có người khác tới gần.
Mà Hàn Mạc có một thói quen, thói quen này là một chi tiết vô cùng nhỏ, đến này mới bỏ, dường như cũng chỉ một mình Hàn Nghiêm phát giác ra.
Hàn Mạc mỗi lần rời đi, đều đã đóng cửa, hơn nữa trên cửa có treo một vòng, hắn đã đem treo nửa vòng lên trên cửa huyền mộc, cũng không đem cửa đóng chặt, mà lưu lại một khe hở rất nhỏ.
Điểm này, Hàn Nghiêm cũng chú ý tới, một một lần qua thu dọn, Hàn Nghiêm đều dựa theo phương thức của Hàn Mạc đem cửa đóng lại như vậy, lưu lại một khe hở chỉ đủ để nhét vào một bàn tay.
Nhưng Hàn Mạc hiện giờ lúc muốn đẩy cửa, lại phát hiện vốn ban đầu cửa phòng lại đóng thật chặt chẽ kín đáo.
Trong mắt hắn xẹt qua một tia tàn khốc, tay hướng về cửa phòng dừng một chút, chớp giật sấm nổ, hắn giống như tảng đá đứng trước cửa một lát, rốt cuộc không thu tay lại, mà bàn tay tiến về phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa phòng vang lên âm thanh "kẽo kẹt", từ từ mở ra.
Hàn Mạc mặc áo tơi đội nón tre, cửa phòng trong nháy mắt đã mở ra, hắn cũng nhanh chóng bỏ nón tre xuống, trong phòng một bầu yên tĩnh, Hàn Mạc nhẹ nhàng chạy vào trong căn phòng nhỏ mình đã ở lại nhiều năm.
Hắn đi rất bình tĩnh, cũng thực bình tĩnh, nhưng nón tre hạ xuống đôi mắt kia lại nhanh chóng quét qua hai sườn, sau đó xoay tay đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, lúc này mới nhẹ bước tới bên cạnh bàn, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh bàn.
Trong phòng tối đen như mực, không một tia sáng, mà Hàn Mạc dường như cũng không tính toán đốt đèn, hắn chỉ giống như tượng đá yên lặng ngồi trên ghế, đến tay cũng không động đậy một chút.
Ngoài phòng tiếng gió rít vẫn như cũ, hạt mưa rơi vào nóc nhà và bệ cửa sổ tạo nên âm thanh tí tách cực kỳ rõ ràng, Hàn Mạc ngồi trên ghế tựa hồ giống như đang ngủ vậy.
Hắn không có ngủ, trên thực tế hắn lúc này kình khí toàn thân đều đang di chuyển.
Khí kinh!
Bạch Dạ Lang truyền thụ lại Khí Kinh, chính là phương pháp uyên thâm tu luyện khí tụ thành sức mạnh, trừ cái đó ra, còn làm cho ngũ cảm của con người nhạy bén hơn, gấp mấy lần người bình thường.
Vận hành "Khí kinh", Hàn Mạc liền nghe được tiếng hô hấp, đó là âm thanh hô hấp cực nhẹ biến đổi trải qua áp lực, mỗi lần hô hấp khoảng cách khá dài, cũng là không có mưa gió cũng không thể nghe thấy, mà mưa gió và âm thanh giọt mưa sớm đã đem tiếng hô hấp này bao phủ hoàn toàn.
Nếu không phải chi tiết thiếu sót ngoài cửa có biến, nếu không phải Hàn Mạc có được tâm pháp cao thâm "Khí kinh", Hàn Mạc căn bản không có khả năng biết trong phòng nhỏ này không ngờ có người mai phục, càng không thể ngờ có thể từ tiếng hô hấp kia xác định được vị trí của đối phương.
Tuy rằng đã phân biệt được vị trí, nhưng hắn lại y nguyên không động, chẳng qua một con dao găm đã lặng yên không một tiếng động nắm ở trong tay trái của hắn.
Đùng đoàng!
Một tiếng sấm sét vang lên, lòng trời lở đất, cũng gần như cùng lúc tiếng sấm sét vang lên, Hàn Mạc đã cực kỳ mau lẹ trở mình về phía sau, mà cái ghế hắn ngồi đó, cũng bị hắn thuận tiện đá một chưởng, nhắm thẳng dưới gầm giường cách đó không xa đập tới.