Hàn Mạc hôn mê tỉnh lại, đã là chuyện của một ngày sau, trong vòng một ngày này, hắn không ngờ là hôn mê bất tỉnh. Đám người Trần Độc Nhĩ vội vã vây quanh, nhưng thật ra đại phu trên thuyền chẩn đoán bệnh, Hàn Mạc đây là cấp hỏa công tâm, cho nên thân thể bị thương, rất nhanh là có thể tỉnh lại thôi. Hàn Mạc gặp chuyện rất bình tĩnh, có là chuyện lớn hơn nữa, hắn cũng có thể duy trì một tâm bình tĩnh để ứng phó, cũng là như thế, một khi cấp hỏa đột công, không chịu nổi, những thương tổn có thể chịu được cũng không phải là một người bình thường có thể bì được.
Chờ hắn từ từ tỉnh lại, Trần Độc Nhĩ và vài tên thuyền viên ở bên, nhìn thấy hắn tỉnh lại, đều rất phấn khởi, Trần Độc Nhĩ đã tiến lên, kích động nói:
- Ngũ thiếu gia, người đã tỉnh lại rồi!
Thấy Hàn Mạc muốn dậy, vội vàng nâng hắn lên.
Hàn Mạc tuy rằng chỉ ói ra một bụm máu, nhưng tinh khí bị thương tổn nặng, ngồi xuống, sớm đã có người bưng đến một bát canh cá hấp nóng hổi đến, hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, đây là canh cá ngon lắm, xin hãy uống mấy ngụm, bồi bổ cơ thể.
Trên thuyền không có đồ bổ, ngoài bát canh cá tươi sốt đầy dinh dưỡng, cho nên đám thuyền viên bắt cá tươi, lại sai đầu bếp trên thuyền ngao thang, lạnh rồi liền thay bát mới lên, liên tục duy trì canh cá cho nóng hổi, chờ Hàn Mạc tỉnh lại.
Hàn Mạc lắc đầu, sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, đúng là không có chút máu nào, với thần thái toát lên hào khí anh hùng bừng bừng lúc trước khác nhau rất lớn, trầm mặc một hồi, rốt cục hỏi:
- Ta bất tỉnh bao lâu rồi?
Trần Độc Nhĩ vội trả lời:
- Nguyên một ngày rồi. Ngũ thiếu gia, người hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Thuyền của chúng ta không trì hoãn, vẫn như định trước, đã tiến vào hải vực của Đông Hải rồi, chậm nhất là trong vòng mười ngày có thể cập bờ.
Hàn Mạc lo nghĩ, rốt cục nói:
- Bảo hai thuyền đều dừng lại.
- Cái gì?
Trần Độc Nhĩ cho rằng chính mình nghe lầm, vội vàng hỏi:
- Ngũ thiếu gia, người muốn chúng ta cho thuyền đều dừng lại ư? Chúng ta... chúng ta không quay về nữa ư?
Hàn Mạc từ trên giường đứng lên, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, một luồng gió biển tươi mát thổi vào, Hàn Mạc nhắm hai mắt lại, cảm thụ được hơi thở của gió biển kia, dường như muốn làm cho bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trong tiếng sóng biển truyền đến tai, còn có tiếng hải âu kêu lớn, gió biển thổi mái tóc dài của hắn, đám người Trần Độc Nhĩ lúc này lại mơ hồ cảm giác được bóng dáng Hàn Mạc trở nên cô đơn hiu quạnh dị thường. Cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Mạc mới nâng tay lên, cũng không xoay người lại, chỉ là nhẹ nhàng xua tay về phía sau:
- Các người đều đi xuống đi, để mình ta nán lại một lát, không có lệnh của ta thì không được vào. Trần Độc Nhĩ, bảo hai thuyền phía trước dừng lại đi!
Trần Độc Nhĩ hô vâng, mang theo mọi người ra khoang thuyền, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, sau khi đi lên cửa khoang rồi, vẫn không hề rời đi, chỉ là sai người đi thông báo cho hai thuyền dừng lại.
Gã lo Hàn Mạc chút nữa sẽ còn có lệnh, cho nên tự mình ở lại bên ngoài khoang thuyền hầu hạ, để được vào chờ đợi dặn dò đầu tiên.
Một lúc lâu sau, Trần Độc Nhĩ chỉ cảm thấy một hồi âm thanh cổ quái từ trong khoang thuyền truyền ra, không khỏi nín thở, muốn nghe xem rốt cục thanh âm này ra sao. Tuy rằng biết làm như vậy có chút vô lễ, nhưng lúc này Hàn Mạc lại đang lúc ở vào thế bất thường. Gã biết trong lòng Hàn Mạc bây giờ tất nhiên là thương tâm không ngừng, chỉ sợ Hàn Mạc lại nảy sinh chuyện gì.
Sau khi Hàn Mạc ngất xỉu lúc trước, Trần Độc Nhĩ lập tức cùng người đem Hàn Mạc khiêng vào trong khoang thuyền, lại sai đại phu chẩn đoán bệnh, thời khắc khẩn trương, tờ giấy Hàn Mạc để rơi trên mặt đất lại bị một tên thuyền viên nhặt được. Tên thuyền viên kia không biết chữ, chỉ đem tờ giấy kia giao cho Trần Độc Nhĩ. Phụ thân của Trần Độc Nhĩ này năm xưa là cướp trên biển, bắt được một tên thư sinh biết chữ, lại thêm đối đãi trọng hậu, để cho y dạy cho Trần Độc Nhĩ vài năm, Trần Độc Nhĩ này cũng trở thành số ít người biết chữ trong đám hải tặc, đọc qua tờ giấy một lần cũng ghi nhớ trong lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Số lượng từ có khả năng dung nạp trên tờ giấy không nhiều lắm, nhưng nội dung lại là lời ít ý nhiều, vô cùng rõ ràng, trong đó đúng là ở trong số lượng từ cực nhỏ, đem đến ba tin tức cực kỳ trọng đại.
- Tổng đốc ngộ hại, Đại tông chủ mất, Nhị tông chủ vào kinh.
Mười chữ ngắn ngủi, nhưng tin tức lộ ra từ bên trong lại giống như sấm sét giữa trời quang, hung hăng bổ vào lòng Hàn Mạc, ba tin tức như vậy theo nhau mà đến, Hàn Mạc sao có thể chịu đựng được?
Trần Độc Nhĩ xem qua tin tức này, tự nhiên rõ ràng "Tổng đốc" bên trong là chỉ Đông Hải trấn phủ quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh, quận Đông Hải từ trên xuống dưới đều dùng hai chữ "Tổng đốc" để thay cho Hàn Huyền Linh.
"Tổng đốc ngộ hai" tất nhiên là chỉ Hàn Huyền Linh đã bị người giết hại, tin tức này đã long trời lở đất, còn "Đại tông chủ mất" không thể nghi ngờ là đạo thiên lôi thứ hai đánh xuống.
Trần Độc Nhĩ cũng không biết tin tức "Nhị tông chủ vào kinh" này có cái gì kinh người, nhưng theo hiểu biết của gã, nếu Đại tông chủ thật sự qua đời, vào thời khắc này, Nhị tông chủ tất nhiên là ở lại Đông Hải lo công việc hậu sự Đại tông chủ, như thế nào cũng không có khả năng vào thời điểm này lại rời khỏi Đông Hải, hướng về Yến Kinh phía Tây.
Gã biết đạo tin tức này có liên quan đến chuyện trọng đại, không dám tiết lộ một câu. Trên dưới toàn bộ thuyền này, cũng chỉ có Hàn Mạc và gã biết tin này.
Lúc này đứng ở ngoài khoang thuyền, nghe được tiếng động kỳ quái bên trong, lặng tai lắng nghe, rất nhanh liền nghe được, từ bên trong khoang thuyền kia không ngờ lại mơ hồ truyền ra tiếng khóc âm ỷ.
Trần Độc Nhĩ có hơi giật mình, trong lòng hắn, Ngũ thiếu gia giống như thần, uy chấn Đông Hải, lại thêm được các nước Nam Dương tôn dùng là Nam Dương Vương, chẳng khác nào tập hợp hai thân phận lớn Đông Hải Vương và Nam Dương Vương lên một người.
Đây là nhân vật giống như thiên thần, lúc này nghe được bên trong khoang thuyền mơ hồ truyền ra tiếng khóc, Trần Độc Nhĩ rốt cục hiểu được, Ngũ thiếu gia cũng là người sống sờ sờ đó, cũng có máu có thịt, gặp phải chuyện bi thương như vậy, đau xót nghẹn ngào cũng là bình thường.
Gã lại không biết, điều mà Hàn Mạc khóc đều không phải chỉ có vì hai vị thân nhân chính mình kính trọng đã qua đời, cũng không chỉ có bởi vì Nhị tông chủ lên Yến Kinh. Điều khiến hắn bi thương chính là, nội loạn Hàn tộc rục rịch trước đây, dường như đã xảy ra. Còn cốt nhục tương tàn chính thức thì dường như gần ngay trước mắt.
Tuy rằng ngay từ ban đầu hắn đã có ý thức và chuẩn bị này, nhưng lúc quả thật phải đi tới bước đó, trong lòng hắn là cảm giác vô cùng thương cảm, cái gia tộc đã từng trên dưới đồng lòng cùng chung hoạn nạn trong mắt bản thân hắn, chỉ vì hai chữ quyền thế mà phải đi đến đường cùng cốt nhục tương tàn kia hay sao?
Tiếng khóc của hắn chỉ kéo dài một lát ngắn ngủi, không quá lâu, Trần Độc Nhĩ liền nghe thấy tiếng Hàn Mạc truyền đến:
- Trần Độc Nhĩ, ngươi vào đây!
Trần Độc Nhĩ giật mình, chính mình ở ngoài cửa, xem ra Ngũ thiếu gia đã biết rõ rồi, vội đẩy cửa đi vào, cuống quýt giải thích:
- Ngũ thiếu gia, tiểu nhân không phải...
Hàn Mạc không đợi gã nói xong, cũng đã trầm giọng nói:
- Người biết sự tình, có thể bảo đảm một chữ không để lọt không?
- Có thể!
Trần Độc Nhĩ vội vàng nói, giọng chắc như đinh đóng cột.
- Nếu ngươi cảm thấy bản thân nói mớ sẽ để lộ tin tức này, như vậy thì tự cắt đầu lưỡi của mình đi.
Giọng Hàn Mạc đột nhiên gian lạnh hẳn lên.
- Nếu có chút tiết lộ, ta cam đoan ngươi sẽ phải trả cái giá lớn hơn nữa.
Trần Độc Nhĩ quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, Trần Độc Nhĩ thề với trời, nếu tiết lộ một chữ, cả nhà sau người của Trần Độc Nhĩ ta, tất cả đều chết trong miệng cá mập.
Hàn Mạc đứng ở bên cửa sổ, cũng không quay đầu lại, chỉ là thản nhiên nói:
- Chuẩn bị một chiếc thuyền, phái hai tên thủy thủ đi theo ta, chuẩn bị đồ ăn cho ba người chúng ta cho hơn hai mươi ngày.
Trần Độc Nhĩ ngẩn ra, còn chưa nói, nghe thấy Hàn Mạc tiếp tục nói:
- Hai thuyền buôn hãy lưu lại chỗ này, đợi thuyền nhỏ hai mươi ngày quay lại, mang theo hai chiếc đó quay lại Nam Dương. Sau khi tới Nam Dương, nói với Quan Đông gia và Đỗ cô nương, tất cả thuyền buôn thuyền chiến, nhất luật không được quay lại, trước khi ta phái thuyền qua đó thông báo, ai dám cãi lời, giết không tha.
Trần Độc Nhĩ kinh hồn bạt vía, biết có đại sự xảy ra, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể nói:
- Vâng! Ngũ thiếu gia, chuyện mà người căn dặn, tiểu nhân ... tiểu nhân đều làm theo.
Hàn Mạc trầm mặc một lát, dường như nghĩ đến cái gì, một lúc lâu sau, mới nói:
- Trong vòng một năm, nếu ta không phái thuyền qua, ngươi hãy bảo Đỗ cô nương lấy danh nghĩa Nam Dương Vương ta, lệnh cho Nam Dương dành ra một hòn đảo màu mỡ, từ đó về sau, các ngươi hãy sinh hoạt tại Nam Dương, không được trở về. Người Nam Dương nếu dâng tặng đảo nhỏ, các ngươi hãy sống yên ổn ở đó. Nếu không muốn, các ngươi cũng có thể dùng chút tiền mua lấy một hòn đào, thậm chí không tiếc dùng tới vũ lực chiếm lấy một hòn đảo, rồi sau đó ở bên đó ổn định cuộc sống.
Trần Độc Nhĩ nghe Hàn Mạc nói như vậy, mới cảm thấy sự tình không thể so với tầm thường, to gan nói:
- Ngũ thiếu gia, có phải... xảy ra chuyện đại sự gì không? Tiểu nhân tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng...bằng lòng đi theo Ngũ thiếu gia lên bờ xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, cho dù vì Ngũ thiếu gia mà chết, Trần Độc Nhĩ ta cũng không một chút nhíu mày.
Hàn Mạc xoay người, vẻ mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói:
- Ta biết các ngươi đều là hảo hán tử gan dạ có nghĩa khí, cho nên ta không hy vọng các ngươi theo ta xông vào nguy hiểm, hơn nữa ta hy vọng các ngươi quay về Nam Dương, chăm sóc tốt cho người nhà của ta.
Từ trong lòng hắn lấy ra một món đồ, Trần Độc Nhĩ thấy trong mắt hắn chấn động. Gã có thể nhận thấy đó chính là "Hải Vương lệnh" của Hàn gia. Trăm năm trước, Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai dùng món này làm tin vật trói buộc của người trên biển.
Hàn Mạc vuốt ve "Hải vương lênh", trầm ngâm một lát, rốt cục đem "Hải vương lệnh" đưa cho Trần Độc Nhĩ, giọng nói thong thả mà uy nghiêm:
- Đưa nó giao cho con ta, nếu các ngươi thật sự định cư ở Nam Dương, chờ sau khi nó lớn lên, ngươi hãy nói cho nó biết, tổ tiên của nó từng hùng bá Đông Hải, phụ thân nó cũng từng cùng với người trên biển Đông Hải đồng tâm hiệp lực, trở thành người đứng đầu Đông Hải, Nam Dương. Nói với nó, không được quên chính mình là con cháu người Đông Hải, Đông Hải... thuộc về nó.
Trần Độc Nhĩ đã cảm thấy lần rời đi này của Hàn Mạc, nhất định là lành ít dữ nhiều, trong lòng bi thương, quỳ trên mặt đất nói:
- Đông Hải Vương, Trần Độc Nhĩ ta có thể thề với trời, nếu thực sự có một ngày như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, người trên biển chúng tôi nhất định phụng mệnh công tử là việc chính, con cháu hậu thế của chúng tôi cũng mấy đời nguyện trung thành với Đông Hải Vương.
Hàn Mạc nâng Trần Độc Nhĩ dậy, trên mặt lộ ra một vẻ có chút ôn hòa, khẽ gật đầu, lập tức xoay người một lần nữa trở lại bên cửa sổ, nói:
- Ngươi đi chuẩn bị thuyền nhỏ đi, tối nay ta sẽ rời đi.
- Nhưng thân thể của Ngũ thiếu gia...
- Không nghiêm trọng!
Hàn Mạc lắc đầu. Trần Độc Nhĩ xoay người liền phải rời khỏi khoang thuyền, đi đến chỗ cửa khoang thuyền, ngừng bước chân, do dự một chút, rốt cục cắn răng một cái, xoay người lại nói:
- Đông Hải Vương, vì sao ngài không theo chúng tôi quay lại Nam Dương? Nếu như ngài đi về Nam Dương, tự chúng ta có thể khai mở một vùng trời đất mới.
Hàn Mạc cũng không lập tức nói, sau một lúc lâu, hắn mới gằn từng chữ:
- Đàn ông đại trượng phu, có cái nên làm, có việc không nên làm. Tới lúc nên làm rồi, sợ gì phía trước là núi đao biển lửa, cũng phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà bước về phía trước.
Hắn nghĩ đến lời nói của lão nhân đáng kính trong vườn hoa kia nói với mình, nhìn hải âu bay lượn trên biển lớn, không kìm lòng nổi mà lặp lại câu nói của ông nội kia:
- Lúc chung ta muốn lui, thì là lui vài bước về phía sau. Nhưng nếu lui cũng không thể lui, vậy thì liều mạng rồi... cũng phải tiến tới trước một bước.
Nói tới câu cuối cùng, giọng hắn vô cùng lạnh lùng, kiên định lạ thường.