Ban đêm, vì Vệ quý phi không tiện di chuyển, Cảnh Long đế đã nhân nhượng mà nghỉ chân ở Long Đức điện phía tây của Đông uyển, thái tử ở tại Ninh Phúc cung hướng tây. Ngự Lâm Quân và Cẩm Y Vệ bao vây nửa cái hoa viên này thành một thùng sắt vô cùng kín kẽ.
Trùng Hoa điện ở giữa là nơi ở tạm thời của thân vương, thủ vệ cũng cực kì nghiêm ngặt.
Hồng Khánh điện phía đông và Sùng Chất điện phía nam thì không được điều động nhiều nhân thủ như vậy để bảo vệ, cũng chỉ cỡ như phủ quan lại thôi.
Sùng Chất điện còn được gọi là Tiểu Nam viện, đã từng giam lỏng một hoàng đế xui xẻo đời trước. Hoàng đế này xui xẻo đến mức nào đây, khi đi săn bị tộc Tác-ta bắt đi, hành hạ ác liệt cả năm, muốn dùng hắn để đổi lấy vàng bạc và đất đai. Kết quả tất cả triều thần đều tính theo hướng có lợi nhất, đó là lập vua mới, bèn đẩy đệ đệ của hắn lên ngôi vua. Tộc Tác-ta thấy con tin đã mất tác dụng, lại nghĩ ra một chiêu, thả hắn về để dấy lên phong ba bão táp. Tân quân cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành tôn ca ca lên làm thái thượng hoàng, giam lỏng ở Tiểu Nam viện giống như lãnh cung này.
Viện sâu tường cao, xiềng xích lớp lớp. Vốn dĩ hoàng đế hết thời định sống thảm hại trong mưa gió thê lương từ đó, kết quả thời thế đổi thay, tám năm sau tân quân lâm bệnh nặng, các lão thần ủng hộ hắn trèo tường mà vào, rồi ra lệnh cho binh sĩ khiêng cây gỗ lớn phá cửa, cướp hắn ra khỏi Tiểu Nam viện, khôi phục ngai vàng.
Hoàng đế nắng hạ gặp mưa rào than thở có thể ra ngoài đúng là ý trời, đã phá bỏ một đoạn tường vây của Tiểu Nam viện, còn ra lệnh không bao giờ được sửa chữa nữa. Thế là lỗ thủng tiếp nối với tường nam của hoàng thành này vẫn còn y nguyên đến tận hôm nay.
Phụng An hầu đùn đẩy nói không dám ở trong nơi cũ của đế vương, thật ra là thầm chê đen đủi, nên đã một mình độc chiếm Hồng Khánh điện, đuổi hết đám người còn lại đến Tiểu Nam viện.
Cứ như vậy, sáu vị quan viên có mặt mũi, cộng thêm thị tùng đầy tớ, còn cả Tô Án phụng lệnh đến góp vui nữa, thành ra thấy trong Sùng Chất điện rất chật chội.
Đừng nói không bảo đảm được phòng bếp riêng, bữa tối phải cùng ăn cơm tập thể ở phòng ăn, mà ngay cả nước nóng để tắm gội cũng phải xếp hàng chờ đun, thay phiên nhau tắm.
Lúc dùng bữa tối, tân khoa trạng nguyên Thôi Cẩm Bình bưng chén cơm đến ngồi bên cạnh Tô Án, cảm khái: "Ta vốn tưởng rằng đề tên bảng vàng thì sẽ có thể thăng tiến nhanh chóng, không ngờ chẳng những vùi đầu vào tư liệu cả ngày, mà bây giờ còn gặp phải tai bay vạ gió thế này nữa."
Tô Án nuốt miếng sườn xào trong miệng xuống, không cho là đúng: "Đây mà là tai họa gì chứ. Huynh nhìn đi, ở đây có món mặn món chay món canh, còn có phòng ngủ với giường nước ấm, chỉ thiếu điện thoại wifi nữa thôi, tiểu đệ đã thỏa mãn rồi."
Thôi Cẩm Bình chẳng hiểu điện thoại là gì, còn wifi là cái chi, đoán là từ địa phương ở Mân Trung, cũng tương tự như Liên Châu tiên sinh, nên không dây dưa ở vấn đề này, nói tiếp: "Hôm nay Thanh Hà huynh chịu oan ức, giờ vẫn có thể thảnh thơi tự tại như vậy, không quan tâm thiệt hơn, thật sự khiến ngu huynh bái phục. Chỉ là không biết, vì sao bệ hạ lại ra lệnh cho đệ ở lại vậy? Chẳng lẽ vẫn còn nghi ngờ sự trong sạch của đệ à?"
Tô Án liếc hắn một cái, rồi quét mắt khắp phòng, nhìn thấy rõ có hai khuôn mặt quen thuộc-- Thám hoa cùng khoa cử Vân Tiển, và thiếu chiêm sự của Chiêm Sự phủ Lưu Vi Nghị.
Còn có một vị hữu thiêm đô ngự sử Giả Công Tề của Đô Sát viện chỉ mới nghe tên mà chưa nhìn thấy người. Khi Tô Án theo hầu vua ở ngự thư phòng, đã từng chứng kiến công lực mắng người của vị Giả ngự sử này, đó gọi là chỉ dùng miệng lưỡi cũng có thể gϊếŧ người, tấu chương vạch tội đông cung giấu ác làm mất thể diện quốc gia là do hắn dâng lên đầu tiên.
Hai người lạ mặt khác không mặc quan phục, Tô Án không biết tên, nhưng nhìn ra được bọn họ quen biết nhau, đang tụ lại một chỗ nói chuyện, rì rầm oán trách.
Chắc là Lưu Vi Nghị và Giả Công Tề có thù xưa, phẩm cấp lại tương đương, đều là chính tứ phẩm, nên chẳng hề nể mặt nhau, đang cãi lộn hăng say.
Chỉ có Vân Tiển ngồi một mình ở góc phòng, dáng vóc cao lớn, hệt như một cây mai trắng đang nở hoa vào mùa đông. Tô Án cười với hắn, hắn cũng chỉ hơi gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, hệt như mặt hồ phủ tuyết.
Thôi Cẩm Bình thấy vậy thì nói nhỏ với Tô Án: "Thám hoa lang rất thanh cao, chẳng coi trọng ai cả, lúc này chịu gật đầu là đã xem như nể mặt đệ rồi đó. Ta từng bị ngó lơ rồi, nên không muốn để ý tới hắn nữa."
Tô Án nói: "Mỗi người mỗi tính, người mặt lạnh chưa chắc đã không lương thiện, Bình Sơn huynh khoan dung xíu đi."
Thôi Cẩm Bình hơi mất hứng: "Hai chúng ta có mối quan hệ gì, đệ và hắn còn chưa nói với nhau câu nào, vậy mà lại thiên vị hắn."
Tô Án cười vỗ về hắn: "Là ta sai, ta nên thiên vị huynh, nói hắn là một tảng băng lớn không có tình người."
Lúc này Thôi Cẩm Bình mới chuyển giận thành vui.
Ở bên kia, Giả ngự sử cứ mắng mãi mắng mãi, mũi dùi dần chuyển sang người thái tử, nói nhiệm vụ của Chiêm Sự phủ là dạy dỗ thái tử, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, mà Lưu Vi Nghị ông làm học sĩ thị giảng, giúp đỡ việc học tập của thái tử hằng ngày, lại không làm tròn trách nhiệm, dạy thái tử thành người ghét học ham chơi, thiếu mất phẩm chất nên có của một trữ quân.
Tô Án đặt chén đũa xuống, đi đến trước mặt Giả Công Tề, mỉm cười rồi nói: "Mong hai vị đại nhân bớt nóng. Bên ngoài đều là Cẩm Y Vệ, nếu bị người ta nghe thấy các người bàn tán về trữ quân, mật báo được truyền đến tay bệ hạ, thì chẳng ai dỗ dành nổi đâu."
Bây giờ Lưu Vi Nghị nhìn Tô Án mà thấy khá e ngại.
Buổi thi toàn quốc hôm đó, hắn nghe theo chỉ thị ngầm của Thành Thắng công công, cho rằng thái tử đã ghét Tô Án, nên mới âm thầm làm trái luật, muốn trực tiếp gạch tên Tô Án trong danh sách tuyển chọn, nếu không phải thánh thượng đột ngột giá lâm, thì việc này đã thành công rồi.
Nào ngờ tâm tư của thái tử như khuôn mặt trẻ con giữa mùa hè, nói đổi là đổi, hiện giờ xem Tô Án như là châu ngọc vậy. Lưu Vi Nghị không biết làm sao, chỉ có thể cảm thán thiên uy khó dò, hi vọng chuyện này đừng bị lòi ra, nếu không Tô Án mà muốn mượn tay thái tử trị hắn, chỉ e đến lúc đó Thành Thắng còn cắn ngược lại nữa.
Hắn vừa chột dạ vừa thấp thỏm, nghe Tô Án nói như vậy thì lập tức vuốt mông ngựa: "Tô thị độc nhìn xa trông rộng thật, đa tạ đã nhắc nhở."
Giả ngự sử thân làm ngôn quan, là một cỗ máy chiến đấu trong việc tranh luận, hết sức coi thường sự sợ sệt của hắn, mỉa mai: "Một người cáo mượn oai hùm, một kẻ miệng hùm gan sứa, rất xứng đôi đó, có thể dựng sân khấu hát một khúc mới rồi."
Lưu Vi Nghị tự biết không chửi lại hắn, chợt nghĩ ra một con đường khác: "Bớt mồm mép lại đi! Ta thấy ngươi ôm lòng oán hận với Tô thị độc thì có. Lúc đầu năm mươi đình trượng hắn phải chịu đều nhờ ngươi tặng cho đấy, chẳng lẽ vụ án trên lầu phụ cũng do ngươi làm ra để giá họa cho hắn à?"
Giả Công Tề nổi giận: "Ngươi dám lấy án mạng ra để đổ oan cho ta ư? Ta còn phải nói là do ngươi làm kìa! Diệp Đông Lâu nhận được chức quan béo bở hộ bộ lang trung, gạt bỏ con trai ruột của ngươi ra, chẳng lẽ không phải do ngươi ôm lòng oán hận, ra tay tàn độc rồi giá họa cho người khác sao?"
Hai người đều chỉ trích đối phương là hung thủ, cãi đến mức thở hồng hộc, cuối cùng xắn tay áo đánh nhau luôn. Lưu Vi Nghị đánh không lại, bị Giả Công Tề ấn trên đất mà giày vò.
Vài Cẩm Y Vệ nghe tiếng mà đến, xông lên tách hai người ra, nói hết lời để khuyên hai người về phòng.
Hai quan viên mà Tô Án không quen thấy tình thế không hay nên cũng cùng nhau đi mất.
Thôi Cẩm Bình lắc đầu: "Chọc ai cũng đừng chọc ngự sử. Chẳng lẽ không biết tiên đế có câu nói miệng vàng lời ngọc sao?"
"Là câu gì?" Tô Án tò mò hỏi.
"Thỉnh thoảng tiên đế hát hí khúc trong cung, đột nhiên nghe tiếng kêu của ngự sử tuần thành, hỏi ai đang làm ồn trắng trợn ở đây? Tiên đế vội ngừng lại, nói 'ta sợ ngự sử'!"
Tô Án muốn cười mà không dám cười, nhịn đến mức khó chịu, vung tay loạn xạ: "Tiểu đệ đi trước một bước, cáo từ."
"Đợi đã, ngu huynh tìm được một hũ rượu ở phòng bếp, còn muốn uống với đệ nữa đó, không say không nghỉ." Thôi Cẩm Bình thấy hắn đi vội quá, chìa tay ra muốn giữ lại, ai ngờ chỉ tóm được ống tay áo, kéo Tô Án lảo đảo, suýt nữa là ngã nhào lên người Vân Tiển đang đi ngang qua.
Tô Án "..."
Một tiếng, chỉ cảm thấy eo mình được một bàn tay đỡ lấy mới đứng vững được.
Bàn tay đó nhanh chóng rút về, giống như bị ong đốt vậy.
Vậy mà là Vân Tiển với khuôn mặt lạnh như băng.
"Xin lỗi xin lỗi, tại ta quá lỗ mãng." Thôi Cẩm Bình vội vàng nhận lỗi.
"Không sao."
Tô Án chắp tay với Vân Tiển: "Cám ơn Vân đại nhân đưa tay giúp đỡ."
Vân Tiển lại khẽ gật đầu, nói một câu "cẩn thận chút" với giọng điệu mát lạnh rồi đi mất.
Thôi Cẩm Bình kinh ngạc: "Y nói chuyện với người lạ kìa! Thanh Hà huynh, ngươi đối nhân xử thế tốt thật đó."
Tô Án cười phá lên: "Nói gì vậy, ta cũng không nghĩ tới. Rượu để hôm khác uống, về phòng tắm rửa trước, ngày hôm nay đúng là lên xuống thất thường, mệt bở hơi tai."
* * *
Ngô Danh mai phục cả một ngày trên con đường Phụng An hầu Vệ Tuấn buộc phải đi qua khi về phủ.
Trong thời gian đó, bất kể là mặt trời gay gắt, hay muỗi chích sâu cắn, cũng chưa từng dịch chuyển xíu nào, cho dù gia đinh của hầu phủ đã qua lại trên đường mấy chuyến, cũng chưa từng phát hiện ra có một thích khách đang ẩn nấp chờ ra tay ở cách đó không xa.
Lúc chuẩn bị gϊếŧ người, hắn còn kiên trì nhẫn nại hơn lạc đà trên sa mạc, xảo quyệt thận trọng hơn sói hoang khi săn bắt, như đuôi bò cạp răng nanh rắn, chứa kịch độc của sự thù hận, chỉ chờ một đòn chí mạng.
Thế nhưng mục tiêu mãi vẫn chưa xuất hiện.
Vệ Tuấn bị cấm túc hai tháng, chỉ sợ lại bị ám sát, thiếu mỗi bước xây sửa phủ đệ nhà mình thành doanh trại nữa thôi, nên không thể tiếp cận dễ dàng được. Từ khi Ngô Danh rời khỏi nhà Tô Án đã bắt đầu tìm kiếm cơ hội ra tay, mãi đến Đoan Ngọ hôm nay mới đợi được lúc hắn rời phủ đi đến Đông uyển.
Ngô Danh đã nghe ngóng rồi, bắn liễu ở Đông uyển là thông lệ hàng năm, các quan viên theo hầu vua xuất phát vào giờ mão, trở về tầm giờ thân, nhưng giờ đã đến giờ tuất rồi mà vẫn chưa thấy kiệu quan và nghi trượng đâu.
Y xâm nhập vào Vệ phủ, nghe thấy tùy tùng bẩm báo với quản sự: "Hầu gia được thánh thượng giữ lại Đông uyển rồi, sai tiểu nhân về báo bình an."
Đi theo đến một góc hẻo lánh, Ngô Danh tóm gọn tùy tùng kia, ép hỏi được Vệ Tuấn đang ở Hồng Khánh điện, bèn định nhân lúc trời tối xâm nhập vào Đông uyển, gϊếŧ chết kẻ thù.
Tường cao của hoàng thành còn không thể ngăn cản dây thừng Phi Trảo Bách Luyện của y, huống chi tường nam của Đông uyển còn bị thủng một lỗ.
Giờ hợi, Ngô Danh mặc y phục đen, đeo vải che mặt đen, lặng lẽ xâm nhập vào Đông uyển, không làm kinh động một thị vệ nào hết.
Y lục tung Hồng Khánh điện, tìm kiếm tẩm thất của Vệ Tuấn, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc trong căn phòng bên ngoài khung cửa sổ còn sáng đèn.
Là lão tặc Vệ Tuấn! Ngô Danh cẩn thận chọc thủng giấy cửa sổ, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Vệ Tuấn đang âm thầm nói chuyện với một nam tử trung niên có làn da ngăm, mặt mày âm trầm.
Nam tử kia mặc y phục cá chuồn, eo giắt đao tú xuân, chắc là thủ lĩnh Cẩm Y Vệ.
Không biết cẩu tặc lại vạch ra âm mưu quỷ kế gì với móng ưng triều đình nữa, Ngô Danh tập trung lắng nghe.
Vệ Tuấn nhíu mày quở trách: "Phùng đại nhân làm việc hời hợt quá đấy. Gϊếŧ người giá họa vốn là một nước cờ hay, nhưng sao lại liên lụy tới nương nương, suýt nữa làm hại long thai! May mà liệt tổ liệt tông Vệ gia phù hộ, mới sinh ra hoàng tử thuận lợi, nếu không Phùng đại nhân ngươi chết trăm lần cũng không hết tội!"
Phùng Khứ Ô cười lạnh: "Việc này trùng hợp thật. Hạ quan đang muốn nói một tiếng 'bái phục' với hầu gia đó, gọi là người phi thường làm việc phi thường, để gϊếŧ một thị độc thái tử cỏn con, mà có thể bỏ mặc cả sự an nguy của Vệ quý phi và long tự luôn."
"Ngươi nói cái gì? Chuyện này không phải do ngươi làm à?"
"Xem ra cũng không phải hành vi của hầu gia. Vậy thì kì lạ thật đấy."
Vệ Tuấn vội nói: "Đương nhiên không phải bổn hầu! Phụ nữ sinh con vốn đã đặt một chân vào quỷ môn quan, nếu sinh non thì nguy hiểm càng lớn. Gia quyến trong phủ dâng hương bái Phật cả ngày, chỉ mong chất nữ ta có thể sinh nở thuận lợi, sao có thể dùng một xác chết để dọa nàng chứ!"
Phùng Khứ Ô ung dung nói: "Quý phi nương nương có ơn với ta, tất nhiên hạ quan cũng sẽ không làm loại chuyện này."
"Vậy thì sẽ là ai? Mục đích là gì?"
"Nếu quý phi đã sinh con bình an, bất kể hung thủ đằng sau vụ án này là ai, ra tay vì mục đích gì, thì cũng vô hại với chúng ta. Thậm chí, chúng ta còn có thể mượn gió đông của hắn."
"Ngươi muốn nói.."
Nụ cười của Phùng Khứ Ô lạnh lẽo âm hiểm, "Hạ quan cho rằng, đêm nay hung thủ sẽ ra tay lần nữa, ám sát thị độc thái tử Tô Án trong tẩm thất, hầu gia thấy sao?"
Vệ Tuấn mừng rỡ: "Đúng! Đúng! Xem sau này còn ai dám sỉ nhục bổn hầu nữa! Nghe nói đông cung thiên vị hắn, vốn ta còn không tin, nhưng hôm nay lại thấy bộ dạng muốn che chở bằng mọi giá của thái tử, chậc chậc, nếu hắn mất mạng, không biết thái tử sẽ đau đớn thấu tim thế nào! Ha ha ha ha.."
Phùng Khứ Ô nói: "Hạ quan đã sắp xếp ổn thỏa bên Tiểu Nam viện rồi."
Ngô Danh nghe mà kinh sợ trong lòng.
Hai người này muốn gϊếŧ Tô Án, e rằng vị quan viên thiếu niên đó sắp gặp nguy hiểm!
Y vốn muốn đợi đến khi thủ lĩnh Cẩm Y Vệ rời đi rồi mới đột nhập vào ám sát Vệ Tuấn, hòng bảo đảm việc sẽ thành.
Nhưng giờ xem ra, sẽ không kịp cứu Tô đại nhân.
Một bên là việc báo thù thành công ngay trước mắt, một bên là việc trả ơn vô cùng khẩn cấp, chọn bên nào đây?
Ngô Danh chỉ do dự một nhịp thở ngắn ngủi đã ra quyết định, cứu Tô Án trước.
Dù sao người đã chết không thể sống lại, mà cơ hội báo thù rửa hận vẫn còn đó, chẳng qua sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, tốn thêm chút công sức mà thôi.
Y lập tức đứng dậy lui ra, mượn sự che đậy của đêm tối, lướt cực nhanh qua tầng tầng mái ngói, giống như một con dơi linh hoạt, bay vào trong tường vây cao ngất của Tiểu Nam viện.