Hiện giờ coi như Tô Án đã được trải nghiệm mùi vị bị trăm người vây xem, ngàn người chỉ trỏ rồi.
Lời này của Vương thượng thư giống như một bàn tay cậy mở hộp đựng tên đã được cố ý che đậy kĩ càng, lộ ra mũi nhọn tẩm thuốc độc ở bên trong. Cao minh hơn là, bàn tay này vừa hoàn toàn chính trực trong sạch, vừa cứng rắn hùng hồn.
Đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ, xem thường thậm chí vui sướng khi người gặp họa mà các triều thần ném đến, Tô Án quay mặt qua nhìn vị huynh đệ còn lại, phát hiện ra Dự vương điện hạ cũng đang chìm sâu trong vũng bùn vẫn ung dung như thường, thậm chí còn nhướng mày pha trò với hắn.
Được thôi, ít nhất vị vương gia phóng đãng hoang đường này vẫn còn một ưu điểm, gặp nguy không loạn, tố chất tâm lý mạnh mẽ. Tô Án thầm nghĩ, có lẽ Dự vương ỷ vào thân phận em ruột của thiên tử, chỉ cần không phạm tội ác tày trời, thì sẽ có thể rút lui bình yên, mà hắn lại trở thành con dê gánh tội bị hắt nước bẩn.. Đùa kiểu gì vậy?
Tô Án nở nụ cười ưu nhã cao quý, đứng thẳng lưng, học theo phong phạm giả vờ của danh sĩ Ngụy Tấn vô cùng thành thạo, chắp tay nghiêm túc nói: "Xin thưa thượng thư đại nhân, cái gọi là chứng cứ này có quá nhiều lỗ hổng, thật sự không thể xưng là xác thực được. Hạ quan muốn tranh luận cho mình, không biết có cho ta cơ hội làm rõ chân tướng không?"
Vương Đề Nhuế đáp: "Phạm nhân trên công đường vẫn có quyền tranh luận, Tô tẩy mã chỉ là người có hiềm nghi, tất nhiên cũng có thể."
Lời này của ông đã giúp Tô Án tạm thời bịt miệng những kẻ muốn bỏ đá xuống giếng kia.
"Hạ quan muốn mời Liên Châu tiên sinh tới hỏi thăm."
Cảnh Long đế gật đầu, sai người đi truyền gọi Thương Phố.
Thương Phố đã hơn năm mươi, tự xưng là họa si Liên Châu, mới nhận ban chức vào cung từ dân gian đầu năm nay, dù đặt trong họa viện[1] nhân tài đông đúc thì tài nghệ cũng rất nổi bật.
[1] Cơ quan chuyên cung cấp tranh cho triều đình, thời Tống Huy Tông, 1101 – 1125
Tô Án vừa thấy người này liền biết hắn hoàn toàn xứng với hai chữ "họa si", trong lòng vị huynh đài này chắc chỉ có hội họa, không có khái niệm gì về nhân tình thế thái, là một nhân vật kiểu như Trần Cảnh Nhuận[2] . Bởi vì khi hắn vừa đến đã nhào lên bậc thềm thổi bay bụi bặm trên bức tranh, ngay cả lễ nghi ngự tiền cũng chẳng thèm đoái hoài, thương tiếc kêu lên: "Mẹ ta ơi, ai đã làm cho bức vẽ trở nên dơ dáy nhếch nhác thế này? Ngươi nhìn đi, nhìn đi, còn có một dấu chân nữa này!"
[2] Nhà toán học
Không biết quan viên nào trong đám người không nhịn được, cười phụt một tiếng, rồi lại mau chóng cúi đầu mím môi.
Tô Án khẽ ho một tiếng, đi đến bên cạnh Thương Phố, chắp tay hỏi: "Tại hạ là Tô Án – tẩy mã Tư Kinh cục. Xin hỏi Liên Châu tiên sinh đang ở nơi nào khi vẽ bức này?"
Thương Phố nâng bức họa đứng dậy, rồi mới nhớ ra gặp vua phải hành lễ nên vội quỳ xuống lại, nghe Hoàng đế nói: "Miễn lễ, khanh chỉ cần trả lời là được."
Thế là hắn đáp lời Tô Án: "Ở lầu các kia." Nói xong thì xoay người chỉ về phương hướng đại khái.
Tô Án nhìn sơ rồi gật đầu: "Đúng là tòa lầu phụ phía đông có thể nhìn thấy sân bắn liễu và Long Đức điện. Xin hỏi có phải tiên sinh tự mình chọn vị trí này không?"
Thương Phố nói: "Ta vốn chọn cây cầu bắc qua hành lang, nhìn rất bao quát, nhưng có một thị vệ thông báo cho ta tới lầu các để vẽ, nói là đã bày biện bàn ghế sẵn rồi."
"Tiên sinh còn nhớ thị vệ kia không? Có thể chỉ ra và xác nhận không?"
Thương Phố nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Mặc y phục giống nhau cả, không có ấn tượng gì."
"Đa tạ Liên Châu tiên sinh."
Tô Án quay sang nói với Vương Đề Nhuế: "Thiết nghĩ thượng thư đại nhân cũng đã phát hiện ra điều kì quặc. Vị trí vẽ tranh mà Liên Châu tiên sinh đã chọn xong trước đó là chỗ cây cầu, từ góc độ đó không thể nhìn thấy nơi Diệp lang trung ngã lầu, có người dẫn dụ hắn đi tới lầu các để bóng người của hung thủ được vẽ vào tranh. Ý nghĩa của hành động này là gì? Nếu thị vệ kia cùng một bọn với hung thủ, tại sao phải vạch trần tội ác của hắn? Nếu không phải, biết trước sẽ có án mạng xảy ra, tại sao không bẩm báo cho cấp trên ngăn cản?"
Vương Đề Nhuế cân nhắc: "Đúng là một điểm đáng nghi, nhưng cũng có thể là trùng hợp."
Tô Án lại hỏi Thương Phố: "Có khi nào Liên Châu tiên sinh nhìn lầm, hoặc vẽ nhầm y phục không? Dù sao số người trong tranh rất nhiều, cách ăn mặc cũng khác nhau."
Thương Phố bị nghi ngờ tính chuyên nghiệp, rõ ràng không vui: "Ta tuyệt đối sẽ không vẽ sai, chẳng lẽ bản lĩnh sở trường mấy chục năm đều là công cốc à?"
"Vậy thì lỗ hổng thứ hai chính là chỗ này." Tô Án lấy bức tranh đến, chỉ vào bóng lưng nghi phạm kia, "Mời chư vị đại nhân xem kĩ, đai lưng trên người kẻ này giống với của hạ quan sáng nay, là đai vải, chỉ nạm ít vàng phía trước. Các ngươi nhìn bóng lưng trên bức vẽ này đi, đai lưng chỉ có một màu. Nhưng hồi trưa khi hạ quan tập bắn trong rừng đã bất cẩn làm mất đai lưng, tìm khắp nơi mà không thấy, chỉ đành thay bằng đai da dự phòng, tới giờ vẫn ở trên người."
Mọi người nghe vậy thì đồng loạt hướng ánh mắt về phía eo hắn, thấy quả thật là đai lưng da cứng, được khảm nạm vàng bạc nguyên một vòng, khác biệt rất nhiều so với đai lưng trong bức tranh.
"Nếu đúng là hạ quan đi lên lầu phụ kia để đâm Diệp lang trung, sau đó quay về sân bắn liễu, thì làm sao kịp về điện thay đai lưng chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi chứ? Do đó chỉ có thể rút ra một kết luận!"
"Nghi phạm đã toan tính từ trước, muốn vu oan hãm hại hạ quan, vì vậy đã mặc một bộ tát duệ giống màu và hoa văn với ta ở bên trong. Lúc hạ quan về điện tìm kiếm đai lưng mới, nghi phạm lừa Diệp lang trung vừa trở về từ tịnh xá lên lầu phụ, cởϊ áσ ngoài ra, cướp kiếm đâm người, rồi dùng áo ngoài bọc vết máu, mang đi cùng với hung khí. Hắn đặt Diệp lang trung đã hôn mê lên lan can, sau khi rơi xuống làm quý phi nương nương kinh sợ, khiến nương nương sinh non, rồi cố ý chôn hung khí trong hố đất, để người điều tra đào lên, hãm hại Dự vương điện hạ."
"Cùng lúc đó, hắn lại sai người đóng giả thị vệ, dẫn dụ Liên Châu tiên sinh ghi chép lại cảnh trước vụ án, hòng giải quyết ta dựa vào tranh cung đình."
"Kẻ này có tâm địa thật ác, kế liên hoàn rất độc, để hại chết hạ quan và Dự vương điện hạ, không màng tới việc liên lụy quý nhân, mặc kệ an nguy của nương nương và long thai, thật sự đáng hận! Chẳng qua người tính không bằng trời tính, hắn không ngờ tới việc ta thay đai lưng, nên mới lộ ra sơ hở."
Nói một lèo xong, Tô Án đi đến trước mặt hoàng thượng trịnh trọng quỳ xuống, hai tay sát đất, khấu đầu: "Thần bị vu oan giá họa, mong bệ hạ làm chủ cho thần!"
Hắn quỳ mãi không đứng dậy, sống lưng hơi khom, thê lương như một vầng trăng khuyết, Cảnh Long đế rủ mắt nhìn, im lặng chốc lát rồi hỏi: "Vương thượng thư còn lời nào muốn nói không?"
Vương Đề Nhuế chắp tay nói: "Lão thần cho rằng, đai lưng này đúng là một sơ hở cực lớn. Nhưng để làm rõ chân tướng, lão thần vẫn muốn mời Tô tẩy mã chứng minh một chuyện cuối cùng."
"Chuyện gì?"
"Hắn nói trước khi án mạng xảy ra, đã đi vào điện thay đai lưng dự phòng, có nhân chứng không? Nếu không ai làm chứng, vậy thì vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi cho hắn."
Tô Án chợt căng thẳng.
Hắn có nhân chứng, nhưng lại là một nhân chứng không thể bước ra ánh sáng.
Thiên hộ Cẩm Y Vệ Thẩm Thất.
Nếu làm lộ Thẩm Thất, ắt sẽ kéo theo chuyện Phụng An hầu Vệ Tuấn cưỡng bức cung nữ, còn liên đới đến chuyện chỉ huy sứ Phùng Khứ Ô câu kết với Vệ Tuấn, sai người giải quyết chuyện ác của hắn.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc dưới tim, nếu đánh không trúng, rắn sẽ không chết mà còn bị cắn ngược lại. Cưỡng bức cung nữ là tội lớn, nhưng lại không có chứng cứ xác thực, cho dù tìm cung nữ kia đến, đối chất trực tiếp, cũng chưa chắc người ta sẽ dám chỉ chứng Phụng An hầu do quá xấu hổ hoặc sợ hãi. Mà Vệ quý phi mới sinh hoàng tử, đang lúc lửa cháy thêm dầu, nếu nàng ta ra mặt nói tốt cho Vệ Tuấn, thì có khả năng sẽ giúp hắn thoát được tội.
Mà Thẩm Thất thì sao, sẽ bị xem là kẻ phản bội ăn cây táo rào cây sung, thủ đoạn của Phùng Khứ Ô âm độc khốc liệt cỡ nào chứ, sao có thể buông tha y được, e là sẽ phải chết không được tử tế!
Vì rửa sạch hiềm nghi của mình, mà phải kéo theo tính mạng của Thẩm Thất, Tô Án không thể làm được loại chuyện này. Huống chi, thiên hộ còn từng cứu mạng hắn, tuy người này.. có tính thích xâm lược, nhưng mà..
Ai nợ ai trả, làm sao tính rõ được, nhất thời Tô Án cũng khá hoang mang.
Thấy hắn lần lữa không lên tiếng, Hoàng đế hơi nhíu mày, dường như đang do dự.
Mà trong đội ngũ Cẩm Y Vệ sau lưng Phùng Khứ Ô, Thẩm Thất nhìn Tô Án đang quỳ ở đó, mặt không có biểu cảm gì. Năm ngón tay đang siết chặt chuôi đao, chặt rồi lỏng, lỏng rồi chặt, đã trở nên trắng bệch, khớp xương gồ lên dưới làn da, giống như một con chim cưu không cam chịu sa lưới, cật lực vùng vẫy theo bản năng cầu sinh.
Không đáng, y nghĩ, chỉ là tình duyên mới chớm.. Không đúng, còn chẳng được xem là tình duyên, mà là một người nóng một người lạnh.
Mười năm phong ba bão táp, muôn trùng khó khăn mới trèo lên được vị trí này, không đáng để mất hết tất cả, thậm chí cả tính mạng vì một trò tiêu khiển.
Tiêu khiển mà thôi.
Nhưng nỗi đau khoét tim này từ đâu mà đến?
Buồn cười, một dạ xoa la sát ai ai cũng hận vậy mà vẫn thấy đau, vậy mà vẫn có tim!
Y nhắm chặt mắt, bước chân tiến lên một bước mà không nghe theo điều khiển--
Cảnh Long đế nhìn chăm chú cái gáy trắng như tuyết của Tô Án, một lọn tóc đen như cánh quạ mà mũ ô sa không che được lưu luyến nằm trên đó, dường như cũng đang rì rầm làm nũng.
Thần tủi thân.
Trẫm biết.
Nhưng nếu dùng hoàng quyền áp chế đạo nghĩa dư luận, ỷ thế rửa sạch tội danh cho ngươi, cũng không phải chuyện tốt đối với ngươi.
Mong bệ hạ làm chủ cho thần!
* * * Thôi. Trong đáy mắt hoàng đế lộ ra vẻ bất lực, chân mày lại giãn ra, khẽ hé môi--
"Tiểu gia ta làm chứng cho hắn!" Một giọng nói thiếu niên trong trẻo hùng hồn vang lên như sét đánh.
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy thái tử Chu Hạ Lâm đang bước nhanh đến, ống tay áo đỏ tươi tung bay phần phật, có vài nội thị chạy bước nhỏ theo sau.
Chu Hạ Lâm cất cao giọng: "Thanh Hà ngồi chung xe ngựa với cô, y phục trang sức dự phòng cũng được đặt trong điện của cô, sau khi hắn làm mất đai lưng đã tới tìm nội thị Phú Bảo, để tránh việc thất nghi trước mặt vua."
Phú Bảo lập tức tiếp lời: "Bẩm bệ hạ, bẩm chư vị đại nhân, đúng là nô tì đã chào hỏi Tô đại nhân, cũng là nô tì đã thay đai lưng mới cho Tô đại nhân."
"Như vậy, Vương thượng thư còn thắc mắc gì nữa không? Các vị ở đây còn lời nào để nói nữa không?" Ánh mắt sắc bén của Chu Hạ Lâm lướt qua Vương Đề Nhuế, rồi quét qua chúng thần dưới thềm, trên khuôn mặt còn nét trẻ con lại lờ mờ hiện ra vẻ ngoài của ưng sói.
Vương Đề Nhuế giũ ống tay áo, nghiêm túc nói: "Lão thần chấp pháp công bằng, vừa không có thù riêng với Tô tẩy mã, vừa không có ý ỷ thế hϊếp người, mong bệ hạ và thái tử điện hạ minh xét. Nếu đã đủ nhân chứng vật chứng, thì đương nhiên Tô tẩy mã vô tội."
Dự vương cười khẽ, "Còn có cô vương nữa, Vương thượng thư không thể nặng bên này nhẹ bên kia đâu."
Vương Đề Nhuế hừ lạnh một tiếng, dường như rất xem thường diễn xuất lang quân lãnh tụ, lãng tử quay đầu của vị vương gia này.
Vì danh tiếng bê bối trong các văn thần nên Dự vương đã quen với sắc mặt thối của đám thanh lưu này từ lâu, không hề để tâm, chắp tay với Hoàng đế: "Nếu đã rửa sạch hiềm nghi, vậy thần đệ xin cáo lui. À đúng rồi, đợi sau khi tra rõ vụ án, hung thủ thật sự sa lưới, mong hoàng huynh ban 'Câu ruột cá' cho thần đệ." Nói xong thì ung dung đi mất.
Cảnh Long đế cũng không tính toán với y, chỉ hỏi Lam Hỉ: "Đếm số người xong chưa?"
Lam Hỉ khom người dâng danh sách lên: "Điểm danh xong rồi, ngoài Dự vương điện hạ và Tô thị độc ra, vẫn còn bảy người không có mặt lúc đó."
Lúc này màn đêm đã dần buông, cung nhân bên cạnh vội xách đèn lên thắp sáng, Hoàng đế nhận lấy danh sách rồi xem, Vệ Tuấn cũng ở trong đó, miệng hơi mím lại.
"Uông viện sử, quý phi có thể khởi giá hồi cung chưa?"
Uông Xuân Phủ bẩm báo: "Nương nương còn yếu sau khi sinh nở, tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba hôm rồi hãy hồi cung, như vậy thỏa đáng hơn."
Hoàng đế gật đầu: "Vậy trẫm sẽ ở lại Đông uyển với quý phi thêm mấy ngày. Ngay dịp Đoan Ngọ, chúng thần cũng không cần lên triều, nghỉ lễ ba ngày. Đồng thời sắp xếp bảy người này ở Hồng Khánh điện phía đông và Sùng Chất điện phía nam, sai người hầu hạ cẩn thận, không được sơ suất, đợi tới sáng hôm sau sẽ điều tra kĩ càng. Dự vương cũng ở lại Trùng Hoa điện ở trung tâm. Còn những vị hoàng thân và đại thần khác thì sẽ do Cẩm Y Vệ hộ tống về thành."
Lam Hỉ lĩnh chỉ đi sắp xếp trước.
Tô Án chưa nhận lệnh vua, vẫn đang quỳ trên đất, giờ đang suy ngẫm có phải hoàng đế đã quên hắn mất rồi không, có cần lặng lẽ đứng dậy, hòa vào trong đội ngũ về thành không.
Nhưng lại thấy Cảnh Long đế đi đến trước mặt, tự tay đỡ hắn dậy, nhàn nhạt nói: "Ngươi cũng ở lại như bảy người bọn họ."
Tô Án hơi ngây ra, bỗng cảm thấy cánh tay bị Hoàng đế bóp một cái, giống như có ý chỉ, bừng tỉnh trong lòng: "Thần tuân chỉ."