Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 762: Ý nghĩ xấu của Chủ tịch huyện Phạm



- Chủ tịch huyện, tôi thấy huyện chính phủ muốn làm "kế hoạch ba năm" kia, với Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp là một công ty lớn, khối lượng công việc khổng lồ, Chủ tịch huyện tự mình đảm nhiệm nhân vật số một, làm sao cho xuể? Tôi thấy nên chỉ định một đồng chí đến phụ trách có lẽ đỡ hơn.

Trong tay cầm tờ giấy mỏng manh, hai hàng chân mày của Lục Cửu nhíu lại nói.

Bí thư Lục không hổ là nhân vật trình độ số một, đầu tiên không giằng co với hắn việc nhỏ không đáng kể, vừa đưa ra liền đi thẳng vào vấn đề tính toán hơn thua, chỉ cần không chỉ có mình Phạm Hồng Vũ tự mình kiêm nhiệm chức vụ số một của Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp, thì có thể lấy một Phó chủ tịch huyện chặt đứt mối liên hệ giữa " học viên quân sự" và Phạm Hồng Vũ, tác dụng của "huyện chính phủ nhỏ" sẽ giảm đi nhiều.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:

- Bí thư, vấn đề này, tôi cũng đã suy xét qua, Bí thư nói khá chính xác, Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp, lợi nhuận thực hiện ba năm là điều mấu chốt, chẳng những chịu trách nhiệm thành lập đường dây tiêu thụ mà còn tiến hành điều tra xâm nhập thị trường, chế định thích hợp đại bộ phận toàn huyện chọn sản phẩm nông lâm ngư nghiệp làm sản phẩm chính. Công ty này có làm tốt hay không tất cả ở giai đoạn sau này, đến lúc đó vấn đề có nghiêm trọng chính là sản phẩm của nông dân, cá ngư dân không tiêu thụ được sẽ tạo nên tổn thất khá lớn, cái này không chỉ là vấn đề kinh tế, có thể biến thành vấn đề nghiêm trọng của xã hội...

- Nói thật trước mắt những vị Phó chủ tịch huyện ở huyện chính phủ tôi tạm thời chưa thấy được vị nào thích hợp cho việc lãnh đạo Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp này. Không phải tôi có ý nói các đồng chí ấy không lo công tác, điều quan trọng chính là ý thức tìm hiểu thị trường, đây là điều quan trọng nhất. Chuyện này, dính đến phạm vi rộng, chỉ cho phép thành công không được thất bại, một khi Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp không có chỗ đứng thì kế hoạch ba năm lập tức trở nên vô nghĩa. Trước tiên tôi sẽ kiêm nhiệm đến lúc chọn được người thích hợp sẽ để họ tiếp nhận sau, cũng để cho người ta thấy công ty này được huyện chúng ta xem trọng thế nào.

Chân mày Lục Cửu lại nhíu thêm.

Hắn biết rõ, Phạm Hồng Vũ nhất định mượn cơ hội này đưa ra điều trọng điểm, nhưng không có nghĩa Lục Cửu sẽ nhượng bộ vô điều kiện. Thật sự Phạm Hồng Vũ làm chuyện này thái quá rồi, tám người thực quyền cấp trưởng phòng, Lục Cửu thật sự chưa từng đề bạt quá nhiều người như vậy, hơn nữa căn cứ vào kỹ xảo đàm phán, trong lòng Lục Cửu đã đáp ứng yêu cầu của Phạm Hồng Vũ, trên mặt cũng không có khá nhiều vui vẻ, nếu không lần tới nhất định sẽ có nhiều thay đối thêm nữa.

Loại tật xấu này không thể chiều chuộng.

Bắt tay hợp tác với Phạm Hồng Vũ là điều có thể nhưng Lục Cửu cũng có ý của riêng mình, nhất định phải lấy việc của hắn làm việc chính.

Dù sao anh ta mới là Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ.

Đây là tiền đề trước tiên không thể nào lầm được.

- Chủ tịch huyện, nếu dựa theo quy hoạch này, nhiều chức năng và bộ phận ở công ty trùng lặp nhau, đến lúc đó công tác sợ không phối hợp tốt. Đương nhiên, Chủ tịch huyện tự mình kiêm nhiệm mình là nhân vật số một, khả năng vấn đề không lớn. Nhưng Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp này không thể vĩnh viễn do Chủ tịch huyện Phạm tự mình quản lý được, chuyện này không hợp lý. Sau này thay đổi người nhất định sẽ có sự tranh giành, Chủ tịch huyện tôi cho rằng bất kỳ chuyện gì nếu cơ cấu tốt, chế độ tốt, nên khi mới thành lập chúng ta cần cẩn thận xem xét một chút, chu đáo một chút, không để lại bất cứ tai họa ngầm nào xảy ra.

Lục Cửu nói một cách thành khẩn, ẩn ý sâu xa.

Phải nói, lời nói này của Lục Cửu rất có đạo lý, Phạm Hồng Vũ cũng tán thành, hắn vẫn luôn cho rằng chỉ cần dựa vào chế độ quản lý, dựa vào quản lý của pháp luật xã hội mới có thể thực hiện chân chính công bằng được. Đương nhiên cái gì công bằng cũng đều là tương đối mà thôi, nên trên thế giới này không có chuyện tuyệt đối công bằng.

Nhìn thấy tình hình thật ở huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ cho rằng muốn tiến hành cơ cấu cải cách thành lập Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp với quy mô lớn, kỳ thật chính là phương pháp cơ cấu cải cách bước đầu thực hiện. Trong công ty này, có liên hệ với các ban ngành của chính phủ, giảm bớt sự mâu thuẫn, phát huy sự tận tụy và hiệu quả công tác của người lãnh đạo.

Đương nhiên, như lời Lục Cửu nói, hiện giai đoạn này chẳng khác nào đang tiến hành "đường sắt đôi chế", tranh luận không hợp tác, dẫn đến có nhiều tình huống nhất định sẽ phát sinh, điều này cần quá trình để điều chỉnh. Chính vì thế Phạm Hồng Vũ mới kiên trì muốn mình đảm nhiệm nhân vật số một của công ty. Trước mắt mà nói, cả huyện chính phủ và những người khác, về tài năng danh tiếng để bất cứ khi nào cũng có thể giải quyết vấn đề nảy sinh khi có mâu thuẫn. Mặt khác, các Phó chủ tịch huyện cho dù là Phó chủ tịch thường trực Tề Chính Hồng cũng chưa đủ lực.

Huống chi, căn bản Phạm Hồng Vũ không tin Tề Chính Hồng có đủ năng lực khai thác thị trường.

Tương đối mà nói, huyện chính phủ cùng các trợ lý tuổi cũng khá có rồi, lối suy nghĩ cũng cứng nhắc đối với nền kinh tế thị trường, cơ bản dường như không hiểu gì cả.

Theo cách tái cơ cấu này má nói..., Phạm Hồng Vũ tạm thời không đồng ý với Lục Cửu.

Với tính cách của Lục Cửu, ông ta khó đống ý với cơ cấu cải cách này, Lục Cửu làm quan nhiều năm tinh thông quy tắc. Trong quan trường, mọi chuyện tranh giành quyền lợi, làm náo động quả thật là điều tối kỵ, người gây sức ép được thì vui, người bị gây sức ép thì liền có thái độ cảnh giác lo sợ.

Làm sao hắn có được khả năng đó?

Cái gì công lao về một mình ngươi, hắn thì có gì trong đó chứ?

Nhằm vào người như thế nào, liền đưa ra sách lược như thế nào điều này không thể nghi ngờ được.

Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:

- Bí thư chỉ đạo rất đúng, sau khi Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp thành công....Để cho người khác phụ trách, Bí thư thấy như vậy có thích hợp không?

Lục Cửu chỉ biết, Phạm Hồng Vũ đã quyết tâm một tay xây dựng Công ty, tạm thời hắn không buông tay cho người khác quản. Dựa theo quy hoạch, danh sách nông lâm nghiệp trực tiếp do chính phủ quản lý, Phạm Hồng Vũ thân là Chủ tịch huyện, tự mình kiêm nhiệm nhân vật số một, mặc cho ai phản đối cũng thế, Chủ tịch huyện rất xem trọng chuyện này, không sợ phiền toái, nguyện ý gánh nặng dù người khác có hiểu thế nào cũng mặc.

Một khi đã như vậy, Lục Cửu cũng chỉ có thể giằng co là việc không nên rồi.

Lục Cửu đành kiềm lòng nén lại, bắt đầu cùng Phạm Hồng Vũ thảo luận về mấy ứng cử viên cán bộ phụ trách. Lục Cửu cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề và đưa ra điều mình nghi ngờ.

- Chủ tịch huyện với kinh nghiệm thế này có phải quá ít hay không?

Những vị ấy bắt đầu chính là cán bộ cấp phó phòng, thăng lên một cấp thành trưởng phòng, thật sự mà nói Lục Cửu không có bất cứ ấn tượng nào cả, chỉ là cán bộ bình thường lại có thể thăng liền hai cấp, lập tức nhảy lên trưởng phòng, điều này thật sự khó tưởng tượng được. Cho dù Lục Cửu cũng hiểu được, nếu không thông qua hội nghị thường ủy đã được công bố được bổ nhiệm thì sẽ khiến gặp sóng to gió lớn.

Trong mắt những cán bộ khác không phải vận khí quá tốt mà do Chủ tịch huyện Phạm quá lợi hại, hắn muốn đề bạt ai thì đề bạt, Bí thư Lục dù có nói gì cũng không có hiệu lực.

Đó chính là khó khăn mà Lục Cửu khó tiếp nhận.

Tình hình này nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ, hắn đưa ra phương án này với "công phu sư tử ngoạm", không cần dựa vào sự đồng ý của Lục Cửu, chẳng qua làm mặc cả theo sự chuẩn bị trước mà thôi.

Trước tiên nâng bảng giác cao một chút, Lục Cửu có cò kè cũng không đưa ra giá quá thấp.

- Bí thư, Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp cũng đưa ra người phụ trách, tôi chủ yếu đưa ra công tác triển khai đến góc độ suy tính. Mấy vị cán bộ này, đều đã đi theo Đoàn chuyên gia Hongkong hai tháng, cách khai thác thị trường thế nào, quản lý hiện đại hóa công ty thế nào, đương nhiên bọn họ cũng có chút kinh nghiệm, nếu Bí thư muốn chọn người thích hợp thì càng tốt hơn.

Lục Cửu liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.

Như thế nào, đồng chí tiểu Phạm, cậu nghĩ rằng tôi không chọn được người thích hợp hơn cậu sao?

Quốc gia chúng ta cái gì cũng thiếu chỉ duy nhất cái không thiếu đó chính là cán bộ.

Lục Cửu nghiêm túc, lúc này liền đưa ra vài ứng cử viên, đều tương đối khá trẻ, bằng cấp lại tương đối cao, chính là cán bộ cấp phó phòng, về kinh nghiệm lý lịch so với mấy tên "học viện quân sự" có thể đạt hơn nhiều.

Nằm ngoài dự kiến của Lục Cửu, vừa mới đề xuất tuyển những người này Phạm Hồng Vũ liền gật đầu đồng ý, gần như không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, khẽ cười nói:

- Bí thư có thể mang mấy vị đồng chí này đến Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp thì tốt quá, đó là sự ủng hộ khá lớn đối với công ty. Tôi đang lo mấy vị kia kinh nghiệm chưa có, danh tiếng không đủ, sợ không xử lý tốt.

Lục Cửu lập tức sững sờ.

Phạm Hồng Vũ nói ra lời này đã lộ ra ý đồ.

Chẳng lẽ hắn đã sớm chọn được vài tên cán bộ chủ chốt nhưng không thể trực tiếp mở miệng sao? Để tự Lục Cửu chính miệng đề xuất? Những người cán bộ kia không phải ai cũng là tri kỷ của Lục Cửu, sở dĩ Lục Cửu đề xuất họ chính để chặn mấy tên ở "học viện quân sự", không muốn họ tiến quá nhanh, đồng thời Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp cần cán bộ có thanh danh rõ ràng.

Nhưng dù sao Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp cũng thuộc trực quản của Phạm Hồng Vũ, mấy vị cán bộ kia là ai, Lục Cửu không muốn nhận vì biết Phạm Hồng Vũ là người tuyển dụng nhân tài khá tốt.

Nhưng việc đến nước này Lục Cửu cũng không thể đổi ý, cũng không thể có chuyên gã vừa đề xuất mấy vị cán bộ thích hợp Phạm Hồng Vũ liền nhanh chóng đổi ý chứ?

Thể diện của Bí thư Lục có còn hay không đây?

Chỉ có điều đồng chí Lục Cửu càng nhìn càng thấy đồng chí Phạm Hồng Vũ "gian xảo" chứ?

Còn nhỏ tuổi mà đã có "ý nghĩ xấu" thế này, đó gọi là bên ngoài một đường bên trong một nẻo.

- Bí thư tôi còn có một chuyện muốn báo cáo với Bí thư.

- Chủ tịch huyện cứ nói.

- À, tôi muốn Lôi Minh đến nhận chức Phó chủ nhiệm chính phủ xử lý, tên tiểu tử này mấy tháng nay làm việc quả thật không tệ chút nào, gã hỗ trợ đống chí Trần Hà khá nhiều, chia sẻ một trọng trách gánh nặng.

Lục Cửu không nghĩ lúc này Phạm Hồng Vũ đề bạt Lôi Minh.

Kỳ thật tuổi của Lôi Minh lớn hơn Phạm Hồng Vũ hai ba tuổi gì đấy, Chủ tịch huyện Phạm lại không khách khí gọi gã là "tiểu tử".

Xem ra, trải qua mấy tháng chuẩn bị, Phạm Hồng Vũ không thể dễ dàng để mình bị nữ nhân của Lục Cửu quản lý.

Chỉ có điều, khi Phạm Hồng Vũ phải đề bạt người truyền tin của mình, Lục Cửu cũng không nói gì cả, chỉ cần Lôi Minh có đầy đủ kinh nghiệm lý lịch thì an có thể cản trở anh ta chứ, quy tắc này cũng ngầm hiểu với nhau.

- Ha ha, Chủ tịch huyện nếu cảm thấy anh ta không tệ thì đương nhiên tôi không có ý kiến gì rồi.

Lục Cửu cười đáp.

Điều cần thiết cần nhắc nhở Trần Hà làm cho cô ta kính sợ một chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv