6
Chớp mắt đã tới cuối năm, trong cung nghỉ hưu mộc, thái tử Tiết Cư cũng đưa biểu muội Lý Uyển Uyển trở về phủ tướng quân.
Bùi Dung hung bạo ở trước mặt ta, ở trước mặt thái tử và biểu muội lại tỏ ra vô cùng nho nhã lễ độ, ta biết hắn đang sợ thái tử Tiết Cư nhận ra tình cảm trong quá khứ giữa hắn và biểu muội, làm liên lụy đến biểu muội.
"Nghe nói điện hạ thích ngựa, trong chuồng ngựa phủ tướng quân có vài con hãn huyết bảo mã thần thu được từ trên chiến trường, mồ hô chảy ra cũng đỏ như máu, điện hạ có muốn đi xem không?" Bái kiến tổ mẫu xong, ta cùng bọn họ đến chỗ Bùi Dung, vừa ngồi xuống hàn huyên chưa được mấy câu, Bùi Dung đã nhắc đến chuyện ngựa, tính Tiết Cư trẻ con, hiếu kỳ, ta biết Bùi Dung đang cố ý đẩy Tiết Cư đi.
Quả nhiên, Tiết Cư vừa nghe lập tức hào hứng nói: "Có thật không? Có ngựa chảy mồ hôi màu đỏ thật soa? Vân Huy tướng quân, ta muốn đi xem, ta muốn đi xem."
Thái tử Tiết Cư được dẫn đi xem ngựa, ta cũng lấy cớ cáo từ, chừa lại không gian ôn chuyện cho hai người.
Ta không đi xa, mà ẩn mình trên một cây cổ thụ cành lá tươi tốt bên ngoài viện, dùng ống nhòm rình xem nhất cử nhất động của bọn họ.
Ta nhìn thấy biểu muội Lý Uyển Uyển bị Bùi Dung ôm chặt vào lòng, hai người gặp nhau không nói, nước mưa rơi như mưa, đầu tiên là khanh khanh ta ta, rủ rỉ một phen, kế đó Bùi Dung bắt đầu nguyền rủa Tiết Cư hoành đao đoạt ái, biểu muội Lý Uyển Uyển cũng rưng rưng nước mắt tố cáo ta ngày đó ngoảnh mặt làm ngơ, nói ta giúp người xấu làm điều ác.
"Uyển Uyển, chờ ta chút thôi, chậm nhất là hai, ba tháng nữa, ta nhất định sẽ đón muội đi, long trọng cưới muội, tất cả những người làm tổn thương muội, ta sẽ bắt bọn họ trả giá thật đắt." Bùi Dung căm phẫn nói.
"Biểu ca, huynh nói là Ngô vương... Chẳng lẽ hoàng thượng..." Lý Uyển Uyển do dự thoáng chốc, lại như biết được gì đó.
Hoàng đế bệnh nặng, ngự y nói sống không quá ba tháng, mặc dù Triệu hoàng hậu cố che giấu tin tức đó, nhưng chưa chắc người có lòng không có cách thăm dò ra, mà hiển nhiên, Bùi Dung và người phía sau hắn chính là một trong số những người có lòng thăm dò đó.
"Ngô vương là trưởng tử của nguyên hậu, vốn thuộc thiên mệnh, nhưng chuyện này không nên rêu rao, ta đã có sắp xếp." Bùi Dung đã có dự tính từ trước, lại móc một bình ngọc nhỏ ra đưa cho Lý Uyển Uyển: "Đây là bí dược Tây Vực tình cờ có được, vô sắc vô vị, dù là ngự y cũng chưa chắc nhận ra, chỉ cần một giọt là có thể làm người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, sau khi trở về đông cung, muội trước tiên giả vờ giả vịt với tiểu tử Tiết Cư kia, chờ nhận được tin của ta thì mượn cớ lừa hắn ta uống thuốc này."
Chẳng trách kiếp trước Tiết Cư lại đột nhiên qua đời, hóa ra là do bí dược Tây Vực này.
Ta nhảy xuống cây, xoay người đến chuồng ngựa tìm Tiết Cư.
Tiết Cư đang cầm cỏ cho ngựa ăn, chơi quên trời đất, hoàn toàn không nghĩ tới cô nương hắn thầm mến đang ôm ôm ấp ấp, khanh khanh ta ta trong lòng nam nhân khác.
"Các ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với thái tử." Ta phân phó đám hạ nhân Bùi Dung sai đi theo bên cạnh Tiết Cư.
Gã hạ nhân lưỡng lự.
"Làm sao, chẳng lẽ ta không phải chủ tử phủ tướng quân này, không ra lệnh được các ngươi sao?" Ta đổi giọng, đột ngột trở nên sắc lạnh: "Ngươi tên Lý Quý phải không, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi được mưa về cách đây nửa năm? Hình như khế ước bán thân của nhóm các ngươi đều ở trong tay ta đấy."
Bùi Dung ẩu tả, tổ mẫu ham vui, bọn họ đều không quản những chuyện vặt trong phủ, khế ước bán thân của hạ nhân đều do ta quản.
Gã hạ nhân nghe vậy lập tức biến sắc, vội vàng thi lễ với ta rồi cung kính lui ra.
"Bùi tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta? Tỷ yên tâm, ta tuyệt đối không ức h.i.ế.p biểu muội tỷ, ta luôn thiện ý, chiều theo nàng ấy, ta thề đó." Sắc mặt ta nghiêm nghị, đối diện với ánh mắt của ta, Tiết Cư lập tức căng thẳng.
"Chuyện này không quan trọng." Ta bình tĩnh nói, kéo Tiết Cư đến một góc khuất, đặt hắn lên giường, móc một bình sứ trắng có sáp niêm phong nhanh chóng nhét vào tay hắn, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy nói: "Thái tử, trong bình này có thuốc giải độc, có thể giải bách độc, lúc ngài cảm thấy không đúng nhất định phải uống vào, nhớ, chuyện này không được nói với bất kỳ ai, dù là biểu muội của thần, nhớ chưa?"
"Nhớ, nhớ." Mặc dù Tiết Cư không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.