4
Hôn sự của biểu muội đã xong, chuyện giữa ta và thái tử Tiết Cư lại bị Triệu hoàng hậu nhắc tới.
Ngày hôm đó, ta đang hầu hạ Triệu hoàng hậu cài hoa, bà ấy bảo ta chọn một đóa, ta bèn chọn một bông thược dược màu hồng.
"A Anh, ánh mắt của ngươi không tốt." Triệu hoàng hậu nhìn đóa hoa thược dược cười nói, đứng dậy ấn ta ngồi xuống trước gương, rồi lấy đóa hoa mẫu đơn đỏ thắm cài lên đầu ta, nhìn người trong gương, bà ấy chậc chậc tán thưởng: "Thược dược đẹp thì đẹp thật, nhưng màu hồng dù sao vẫn kém, không lên được chính đường, vẫn là mẫu đơn quốc sắc thiên hương đẹp hơn."
Bà ấy còn cho người mang váy lựu mình mặc thời trẻ đến cho ta thay, sai cung nhân họa trang điểm bà ấy thích nhất cho ta.
"Nhìn mà xem, mỹ nhân xinh xắn cỡ nào, rất giống bổn cung khi trẻ." Triệu hoàng hậu vô cùng hài lòng, rồi lại thở dài nhắc tới chuyện xưa: "Lúc hoàng đế đón bổn cung ra khỏi Thiên Thánh tự, bổn cung cũng tầm tuổi ngươi, chỉ chớp mắt tóc đã bạc rồi."
Triệu hoàng hậu vốn là bảo lâm của tiên đế, sau khi tiên đế băng hà vì không có con cái nên bị đưa vào Thiên Thánh tự cắt tóc làm bi, sau này được hoàng đế đón về, tạm phong tiệp dư. Sau khi nguyên phối của hoàng đế là Trương hoàng hậu bị biếm làm thứ dân, ban cho cái chết, nhi tử của Trương hoàng hậu - Ngô vương bị trục xuất làm phiên vương, bà ấy dựa vào sinh hạ Tiết Cư, lại thuận lợi lên làm hoàng hậu.
"Ngươi biết bổn cung định se duyên cho ngươi và thái tử không?" Bà ấy hỏi ta, trước đây bà ấy đùa nói muốn để ta gả cho thái tử Tiết Cư, bị ta dùng cớ tạm không bàn tới hôn sự để từ chối khéo.
"Vì ngươi có đủ thông minh, có đủ dã tâm, ngươi là do một tay bổn cung bồi dưỡng, ngươi thừa kế ý chí của bổn cung, thái tử cái gì cũng tốt, chỉ có điều tâm tư quá đơn thuần, ấu trĩ, vừa lúc là lương phối với ngươi. Bổn cung già rồi, rất nhiều chuyện không còn kịp làm, nhưng nếu ngày sau ngươi có thể đứng ở vị trí của bổn cung, bổn cung tin, ngươi có thể tiếp tục hoàn thành những việc bổn cung muốn làm." Triệu hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt thâm trầm.
Những năm qua, Triệu hoàng hậu đã làm suy yếu thế gia, cất nhắc hàn môn, mở võ cử, xây thư viện, đổi tôn hào, người sáng suốt đều hiểu được tham vọng của bà ấy không chỉ dừng lại là làm một hoàng hậu hiền lương thục đức.
"Đám quan văn kia lo sau khi hoàng đế về cõi tiên, bổn cung sẽ xưng đế, A Anh nghĩ sao?" Bà ấy lại hỏi, giọng điệu bình thản, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Ta lắc đầu.
"A Anh quả nhiên hiểu bổn cung." Bà ấy hài lòng cười: "Bổn cung chấn chỉnh lại tác phong của quan viên, dọn sạch triều cương chính là để cho đám nam nhân đó thấy, nếu nữ tử chúng ta có quyền lực thì chưa chắc làm việc kém bọn họ, còn về xưng đế, có lẽ đã từng có ý nghĩ này, nhưng hiện giờ nghĩ lại, vẫn là làm hoàng hậu của Lục lang khiến ta vui vẻ hơn."
Lục lang, chính là chỉ hoàng đế hiện tại - Tiết Lạc, ông ấy đứng hàng thứ sáu trong nhà, nhỏ hơn Triệu hoàng hậu ba tuổi.
Trước đây, khi hoàng đế đón Triệu hoàng hậu về, rất nhiều người nói ông ấy mê sắc, nhưng bao nhiêu năm qua, Triệu hoàng hậu sắc đã tàn, hoàng đế vẫn kính vẫn yêu bà ấy như thuở ban đầu, nhi tử của họ vừa sinh ra đã được lập làm thái tử.
Bọn họ, là tình yêu chân thành.
Chẳng qua mối tình này bị xen lẫn sai lệch luân lý phụ tử và khác biệt nữ lớn nam nhỏ, cho nên ở trong mắt hầu hết mọi người, đều cảm thấy quá hoang đường và không thể tưởng tượng nổi.
"Chuyện giữa ngươi và thái tử, bổn cung sẽ không miễn cưỡng ngươi, dù sao thái tử vẫn còn trẻ, bổn cung cũng là hai mươi tuổi mới trở thành hoàng hậu, giao lại quân quyền Thiên Ngưu Vệ cho ngươi trước, chờ ngươi nếm được ngon ngọt, ngươi sẽ hiểu được cái tốt của quyền lực." Triệu hoàng hậu nói một cách chắc chắn, như đoán trước ta sẽ tiếp nhận vậy.
Ta quả thật tiếp nhận, bà ấy nói đúng, ta giống bà ấy, đều là người có tham vọng.
Trọng sinh một đời, không ai khát vọng leo lên đỉnh cao quyền lực hơn ta.
Nhưng người đã khinh nhục ta, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai!
Rời khỏi cung điện, chạm mặt thái tử đang vội vàng tới thỉnh an Triệu hoàng hậu.
"Bùi nữ quan, sao hôm nay tỷ ăn mặc tươi sáng vậy? Giống hệt a nương ta lúc trẻ nha?" Thái tử Tiết Cư kinh ngạc nhìn ta.
Ta cười hành lễ với hắn, nói sang chuyện khác: "Lý lương viện ở đông cung có tốt không?"
Sắc mặt Tiết Cư hơi lúng túng, vội vàng kéo ta qua một bên, thì thầm: "Bùi tỷ tỷ, tính tình của biểu muội tỷ ở nhà cũng cương liệt như vậy sao? Chỉ cần ta tới gần là nàng ấy lập tức lấy kéo dùng cái c.h.ế.t đe dọa, đừng thấy nàng ấy gả vào đông cung đã lâu, ngay cả tay nàng ấy ta cũng chưa được cầm."
Giọng nói Tiết Cư lộ rõ sự rầu rĩ.
Chuyện này nằm trong dự liệu của ta.
"Có cần thần đi khuyên nhủ muội ấy không?" Ta hỏi.
"Đừng đừng, ngàn vạn lần đừng." Tiết Cư vội vàng từ chối: "Ta không coi tỷ là người ngoài mới kể cho tỷ, chuyện này tỷ ngàn vạn lần đừng nói với người thứ ba, người là tự ta muốn cưới, đương nhiên cũng phải tự gánh lấy hậu quả, tiểu cô nương cứng rắn tí là chuyện bình thường, mọi người hay nói liệt nữ sợ triền lang, ta không tin ta cho nàng ấy cẩm y ngọc thực, lời ngon tiếng ngọt cưng chiều nàng ấy mà không chờ được ngày nàng ấy cảm động."
Tiểu thái tử mới biết yêu sôi sục ý chí chiến đấu, mặc dù gặp trở ngại, nhưng vẫn giữ những ảo tưởng tốt đẹp về tình yêu.
Ta chúc phúc hắn, nhưng ta biết, ngày đó, sẽ không tới.
Ta cũng biết biểu muội đang chờ đợi cái gì, nàng ta đang đợi, đợi ca ca ta, cũng chính là thanh mai trúc mã Bùi Dung trở lại cứu nàng ta.
Chẳng qua kết quả chắc phải làm biểu muội thất vọng rồi, Bùi Dung sẽ trở lại, chỉ là lần này, chính bản thân hắn ta cũng khó bảo toàn thì làm sao có thể cứu được người mình yêu.