Quyền Lực Trong Tay

Chương 3



3

 

Thái tử Tiết Cư, ham chơi, tâm tư đơn thuần, theo lời của hoàng hậu thì ngoài việc không thích học, không thích triều sự, thì cái gì cũng tốt, nói đơn giản chính là tâm tính trẻ con.

 

Mười ba tuổi ta đã làm việc bên cạnh hoàng hậu, từng bước lên thành tâm phúc của hoàng hậu, sáu năm tiếp xúc, mọi người đều nói ta càng ngày càng giống hoàng hậu, dù là lời nói hay cử chỉ hay là tính cách. Hoàng hậu cũng nói ta cực kỳ giống người lúc trẻ. Vì vậy, hoàng tử công chúa trong cung không khỏi vừa kính vừa sợ ta, cũng như kính sợ đối với hoàng hậu vậy.

 

"Bùi thị chiếu, nữ tử vừa rồi là ai vậy? Năm nay nhiêu tuổi? Đã thành thân chưa?" Tiết Cư lại hỏi.

 

"Là biểu muội của thần, tháng tám năm ngoái vừa tròn mười sáu, chưa thành thân." Ta nói.

 

"Ha ha, vừa khéo, vừa khéo." Tiết Cư hưng phấn xoa tay, có thiếu niên nào mà không thích cô nương xinh đẹp hoạt bát như Lý Uyển Uyển chứ, ta biết, Tiết Cư nhất kiến chung tình với Lý Uyển Uyển rồi.

 

"Biểu muội còn đang đợi, thần liền cáo từ trước, trời tuyết đường trơn, Vương Phúc, chiếu cố thái tử cho tốt." Ta lại nói, thi lễ rồi xoay người rời đi.

 

Đi chưa bao xa, tiếng thầm thì nghị luận của Tiết Cư và Vương Phúc vang lên ở sau lưng.



 

"Ôi trời, hù c.h.ế.t ta rồi, y hệt mẫu hậu đang đứng trước mặt vậy, ngươi nói xem một cô nương như Bùi nữ quan sao lại mang lại cho người ta cảm giác áp bách lớn như vậy chứ?" Đây là giọng của Tiết Cư.

 

"Bùi thị chiếu do một tay Thiên Hậu nương nương dạy dỗ, đương nhiên giống rồi, không phải trước đây Thiên Hậu nương nương còn muốn để ngài cưới Bùi thị chiếu sao? Nói là vừa lúc quản thúc ngài." Đây là giọng của Vương Phúc.

 

"Đừng nhắc chuyện này nữa được không, ta sẽ gặp ác mộng thật đó." Tiết Cư phẫn hận, giọng nói lộ ra may mắn sau hoạn nạn: "May là Bùi thị chiếu không vừa ý ta, đã từ chối mẫu hậu, bằng không ta thật sự thảm rồi."

 

Lúc ta trở về từ trong cung, nhạy bén cảm nhận được không khí tĩnh mịch và nặng nề đáng sợ ở trong phủ khác với ngày thường.

 

Ma ma bên cạnh tổ mẫu nói cho ta, buổi chiều có đạo thánh chỉ từ cung truyền tới, chỉ định biểu muội Lý Uyển Uyển làm lương viện cho thái tử, thái giám truyền chỉ vừa đi, trong phủ giống như trời đổ sập, tổ mẫu ra sức oán trách ta.

 

Đi vào đại sảnh, đúng như dự đoán, tổ mẫu và biểu muội đang ôm đầu khóc lóc.

 

"A Anh, không phải Thiên Hậu nương nương coi trọng con nhất sao? Con đi cầu tình ngài ấy đi, biểu muội con là đích nữ quan gia đứng đắn, sao có thể làm thiếp được." Tổ mẫu nói với giọng ra lệnh.

 

"Tổ mẫu, ta không muốn gả vào đông cung, ta không muốn làm lương viện bỏ đi kia." Biểu muội Lý Uyển Uyển rúc trong lòng tổ mẫu, khóc như sương trên hoa lê, vô cùng đáng thương.



 

"Tổ mẫu có biết, phân vị lương viện ngũ phẩm này cũng là ta nói hết lời tốt trước mặt Thiên Hậu mới giành được cho biểu muội không, bằng không, với thân phận nữ nhi của quan viên giáng chức của biểu muội, Thiên Hậu vốn chỉ định cho muội ấy làm phụng nghi cửu phẩm, Thiên Hậu nương nương hành sự độc đoán thế nào, đâu phải tổ mẫu không biết?" Ta cười lạnh, bình tĩnh uống một hớp trà.

 

Hoàng đế mắc bệnh đau đầu mãn tính, khi phát bệnh đau đớn muốn chết, nên những năm qua chính sự trong triều hầu như đều do Triệu hoàng hậu xử lý, năm trước Triệu hoàng hậu đã lên xưng hào "Thiên Hậu", hoàng đế xưng làm "Nhị Thánh."

 

Mười ba tuổi ta đã đến làm việc bên cạnh bà ấy, Triệu hoàng hậu hành sự quả quyết, sấm rền gió cuốn, không biết bao nhiêu người đã c.h.ế.t trong tay bà ấy, nhưng hoàng đế vẫn luôn thuận theo bà ấy, nên trong ngoài triều đình không khỏi vừa kính vừa sợ bà ấy.

 

"Nhưng Bùi gia chúng ta là công thần của triều đình, phụ mẫu con đều vì quốc vong thân." Tổ mẫu không cam lòng nói.

 

"Chuyện đó có liên quan gì với biểu muội? Biểu muội là họ Lý." Ta bình tĩnh đáp lại.

 

Hơn mười năm trước, cô phụ làm quan ở biên thành, Hung Nô xâm phạm biên giới, thế tới mạnh mẽ, cô phụ không chỉ không anh dũng chống trả mà còn sợ hãi bỏ thành trốn về, hoàng đế giận dữ, tru di nhất tộc Lý thị, biểu muội vì chưa đầy ba tuổi lại được phụ thân cầu tình nên mới sống sót.

 

Chuyện không còn đường vãn hồi, biểu muội cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc gả vào đông cung, tổ mẫu sợ nàng ta chịu uất ức, liền nhét ba mươi sáu rương hồi môn.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv