Kỳ Nguyệt không biết mình về kí túc xá bằng cách nào.
Rõ ràng là gia đình bốn người, cô lại như một người ngoài cuộc.
Cũng may cô đã sớm quen bầu không khí đó, vốn dĩ, cô cho rằng đó đã là kết quả xấu nhất, nhưng không ngờ hiện thực lại hung hăng cho cô một bạt tai.
Mẹ cô lại cho rằng cô muốn cướp đối tượng coi mắt của Kỳ Trăn.
Tận đến khi mở cửa phòng, cơ thể lạnh thấu xương mới hiện lên một tia ấm áp.
Tống Thu Thu đang làm luận văn vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngẩng đầu, vui vẻ chào đón: "Nguyệt bảo! Cậu về rồi!"
Tô Tiểu Đường cũng thò đầu ra khỏi giường: "Tớ và Thu Thu mang về cho cậu tôm hùm đất nè, còn nóng hổi luôn!"
Tống Thu Thu: "Cậu thích ăn cay nhất! Tuyệt đối ngon hơn bữa cơm Tây gì đó! Tớ đoán chắn chắn cậu cũng ăn bữa cơm đó không ngon!"
Kỳ Nguyệt nhìn hai bạn thân của mình:"Cảm ơn..."
Tống Thu Thu vừa thấy biểu cảm của Kỳ Nguyệt thì liền biết có gì đó: "Nguyệt bảo, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tô Tiểu Đường cũng lo lắng nhìn cô: "Sẽ không thật sự là Hồng Môn Yến đấy chứ? Ba mẹ cậu lén sắp xếp đối tượng coi mắt cho cậu à?"
Đáy mắt Kỳ Nguyệt xẹt qua một tia cười khổ: "Không có..."
"Vậy sao cậu lại thế này?" Tống Thu Thu lập tức kéo cô ngồi xuống ghế.
Tống Thu Thu cũng bước đến: "Vậy có chuyện gì thế?"
Kỳ Nguyệt mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm: "Thật sự không có việc gì, các cậu đừng lo lắng, bọn họ không sắp xếp người coi mắt cho tớ... Nhưng thật ra..."
"Nhưng thật ra cái gì?" Tống Thu Thu truy hỏi, "Cậu mau nói đi! Đừng khiến bọn tớ lo lắng!"
Kỳ Nguyệt nhàn nhạt đáp: "Nhưng thật ra sắp xếp coi mắt cho Kỳ Trăn."
Tống Thu Thu hơi kinh ngạc: "Hả? Là Kỳ Trăn à! Vậy biểu cảm đó của cậu là sao... Tớ đoán cho dù cậu thất tình tám trăm lần cũng không có biểu cảm này đâu."
Kỳ Nguyệt bị cô ấy chọc cười: "Cậu có thể phán tớ tốt được không?"
Thấy Kỳ Nguyệt cười, Tống Thu Thu mới nhẹ nhàng thở ra: "Thật sự, không tin cậu tự soi gương đi!"
Tâm trạng tối tăm của Kỳ Nguyệt tốt lên rất nhiều, chậm rãi giải thích: "Ba mẹ tớ giới thiệu cho Kỳ Trăn một tiến sĩ tài cao với mức lương trăm vạn mỗi năm, đang làm ở viện nghiên cứu NT. Lúc ăn cơm, anh ta nhắc đến Cố Hoài, nên tớ cùng anh ta nói vài câu..."
Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đồng thanh: "Sau đó thì sao?"
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Sau đó, cơm nước xong xuôi, mẹ tớ hỏi có phải tớ coi trọng anh ta không, sau đó bảo tớ đừng tranh đối tượng coi mắt của Kỳ Trăn."
Tống Thu Thu trực tiếp ngây dại, đầy vẻ khó tin: "Ôi fuck! Cái quái gì thế? Mẹ cậu giới thiệu tiến sĩ lương trăm vạn mỗi năm cho Kỳ Trăn... Bỏ qua vấn đề đó đi... Bà ta còn cảm thấy cậu muốn tranh?"
Tô Tiểu Đường cũng bùng nổ: "Móa nó! Chuyện qué gì thế? Ba mẹ cậu bất công quá đi! Nếu họ không phải ba mẹ cậu, tớ đã chửi bậy rồi!"
Kỳ Nguyệt cười khổ: "Thứ tớ để ý không phải việc họ đối xử bất công..."
Cô vẫn luôn biết, trong lòng họ, cô kém xa Kỳ Trăn, cô cũng đã sớm quen.
Tống Thu Thu ôm lấy Kỳ Nguyệt: "Tớ biết, cậu để ý là việc người thân của cậu không tin cậu, đề phòng cậu..."
Tô Tiểu Đường thật sự nhịn không được: "Họ căn bản có coi cậu là người trong nhà đâu! Nếu thật sự hiểu và tin tưởng con gái mình, thì làm sao sẽ nghĩ cậu như thế!"