Trần Cảnh cũng nhìn về phía Kỳ Trăn: "Kỳ Trăn là thành viên của đội tuyển quốc gia, tham gia vô số trận đấu lớn nhỏ, đại hội thể thao đối với em ấy chỉ là một trận thi đấu nhỏ mà thôi, chắc chắn sẽ không lo lắng."
Kỳ Trăn mở miệng: "Gần đây rất bận, vừa phải huấn luyện, vừa phải chuẩn bị tham gia chương trình, em vốn không định tham dự, nhưng bên trường học nhờ vả, em đành phải tham gia."
Trần Cảnh cười nói: "Trường học đương nhiên muốn mời em ra sân rồi, một khi em ra sân thì chính là đại thần tàn sát thôn tân thủ!"
Kỳ Trăn cười khẽ: "Không khoa trương vậy đâu, đôi khi thi đấu nhỏ cũng sẽ xuất hiện vài con hắc mã!"
Trần Cảnh: "Em quá khiêm tốn rồi!"
Thấy Trần Cảnh và Kỳ Trăn trò chuyện, Vu Thục Hoa mới nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, Trần tổng thuận miệng hỏi: "Lão Kỳ à, tôi nhớ... Hình như con gái lớn của ông từng luyện bắn súng cùng Trăn Trăn? Sau đó sao lại không luyện nữa?"
Một câu hỏi lơ đãng của Trần tổng trực tiếp khiến bàn ăn lâm vào trầm mặc.
Vu Thục Hoa cùng chồng mình nhìn nhau, không ai nói gì.
Trần phu nhân nghĩ Kỳ Nguyệt không giỏi bắn súng, vì thế mở miệng hòa giải: "Mấy môn như bắn súng rất cần thiên phú, không theo kịp thì nên từ bỏ sớm, đó cũng là cách ngăn mất thời gian! Thiên phú tốt như Trăn Trăn không phải ai cũng có! Lão Kỳ, nhà anh có một thiên tài bắn súng Trăn Trăn đã đủ rồi!"
Vu Thục Hoa xấu hổ trầm mặc, sắc mặt Kỳ Vạn Lý cũng không tốt cho lắm.
Dường như Vu Thục Hoa sợ Kỳ Nguyệt nói gì đó, vội dời đề tài: "Đúng rồi, chiều mai Trăn Trăn thi đấu, nếu anh chị có thời gian thì chúng ta cùng xem Trăn Trăn thi đấu được không?"
"Đương nhiên được rồi!" Trên mặt Trần phu nhân ngập tràn ý cười, sau đó nhìn sang con trai nhà mình, "Tiểu Cảnh, con đi không?"
Trần Cảnh nhìn Kỳ Trăn một cái: "Nếu Trăn Trăn thi đấu, vậy đương nhiên phải đi cổ vũ rồi. Ngày mai là cuối tuần, con không đi làm."
"Được được được, cứ định thế đi, đến lúc đó cả nhà em nhất định sẽ đến cổ vũ cho Trăn Trăn!"
Lúc này trên mặt Vu Thục Hoa mới xuất hiện ý cười lần nữa.
Xem thái độ của Trần gia, việc này chắc có triển vọng...
Từ đầu đến cuối, Vu Thục Hoa chưa từng nghĩ tới việc hỏi con gái lớn Kỳ Nguyệt của mình ngày mai có tham gia đại hội thể thao hay không...
Cuối cùng, bữa cơm này xem như chủ khách đều vui.
Trường của Kỳ Trăn và chỗ ở của Trần Cảnh rất gần, Trần Cảnh tiện đường đưa cô ta về.
Chờ vợ chồng Trần tổng rời đi, cửa nhà hàng chỉ còn Kỳ Nguyệt và vợ chồng Kỳ Vạn Lý.
Cuối cùng đã kết thúc...
Kỳ Nguyệt nhìn về phía ba mẹ mình: "Con về trường đây."
Thấy thái độ không muốn ở đây thêm giây phút nào của Kỳ Nguyệt, Kỳ Vạn Lý nhíu mày gọi cô lại: "Trễ rồi, ba đưa con về."
Kỳ Nguyệt: "Không cần, ngồi tàu điện ngầm tiện hơn."
Kỳ Nguyệt muốn đi lại bị mẹ mình gọi lại.
"Khoan đã..." Vu Thục Hoa nhìn Kỳ Nguyệt, muốn nói rồi lại thôi, bà ta thử thăm dò: "Nguyệt Nguyệt à, vừa rồi dùng bữa, con và Trần Cảnh nói chuyện trông khá hợp ý nhỉ?"
Kỳ Nguyệt nhíu mày, không hiểu bà ta có ý gì.
Hình như lúc Trần Cảnh nhắc đến Cố Hoài, cô mới nói vài câu thôi?
Vu Thục Hoa nhắc nhở: "Nguyệt Nguyệt, lúc nãy mẹ có nói rồi, mẹ muốn tác hợp cho Trần Cảnh và em con."
Kỳ Nguyệt: "Cho nên?"
Giọng điệu Vu Thục Hoa có chút bất mãn, trực tiếp nói thẳng: "Nguyệt Nguyệt, có phải con coi trọng Trần Cảnh không? Mẹ biết điều kiện của Trần Cảnh không tệ, tiểu tử đó lớn lên cũng tuấn tú, nhưng Nguyệt Nguyệt à... Không phải mẹ bất công không giới thiệu nó cho con, mà quả thật điều kiện của hai đứa không thích hợp. Cho dù mẹ miễn cưỡng tác hợp các con, chỉ sợ Trần gia cũng không muốn! Đến lúc đó chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao? Nguyệt Nguyệt, con ngoan nào, đừng tranh với em con, mẹ sẽ giới thiệu người khác thích hợp cho con có được không?"
Kỳ Nguyệt cảm thấy hơi khó tin.
Vu Thục Hoa lại cho rằng cô muốn cướp đối tượng coi mắt của Kỳ Trăn...
Kỳ Nguyệt lạnh nhạt nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá, con không có ý gì với Trần Cảnh, điều mẹ lo lắng không tồn tại. Con cũng rất vui vì mẹ không sắp xếp đối tượng coi mắt cho con nữa, con chỉ hi vọng mẹ có thể tiếp tục giữ nguyên, đừng can thiệp đến chuyện của con."