Dù là trò gì cũng không kíƈɦ ŧɦíƈɦ bằng câu nói thật kia đâu!
Kỳ Nguyệt vừa nghĩ vừa tránh tầm mắt của Cố Hoài, để tránh vẻ chột dạ của mình bị anh phát hiện.
Đại thần tốt bụng như vậy, còn giúp cô giải vây, không ngờ người cậu ấy giúp lại chính là người làm chuyện xấu!
"Kỳ tổng..."
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Cố Hoài, Kỳ Nguyệt hoảng sợ: "A! Đây! Sao... Sao vậy?"
"Tớ cảm thấy, đêm nay cậu vẫn luôn trốn tránh tớ?" Cố Hoài nghiêng đầu, dường như có điều suy tư mà nhìn cô gái bên cạnh.
"Hả? Không! Không có mà! Nào có! Một chút cũng không!" Kỳ Nguyệt lắc đầu như trống lắc.
Cố Hoài cười khẽ một tiếng, ẩn ý hỏi: "Ồ, không có... Vậy vì sao cậu không nhìn tớ khi nói chuyện?"
Kỳ Nguyệt: "...!!!"
Cô không dám nhìn!
Cô không giỏi nói dối, vừa nói dối sẽ căng thẳng, liếc một cái là nhận ra ngay, huống chi Cố Hoài còn thông minh như vậy!
Trái tim Kỳ Nguyệt nhấc lên tận cổ họng.
May là Lăng Phong nghĩ ra cách chơi đúng lúc, cắt đứt vấn đề của Cố Hoài.
"Tôi nghĩ kĩ rồi! Mạo hiểm chính là: Tôi muốn cậu chọn một người ngẫu nhiên trong danh bạ, gọi cho đối phương để tỏ tình, sau đó bảo người ấy hẹn hò với cậu! Đúng rồi, không giới hạn nam nữ!"
Cách chơi này của Lăng Phong cũng là trò mọi người thường chơi, nghe xong ai nấy đều nhìn về phía Kỳ Nguyệt, xôn xao một trận.
Khóe miệng Tống Thu Thu hơi co quắp: "Cái trò này... nói thế nào nhỉ, nếu may mắn thì gọi trúng bạn bè bình thường, chơi xong giải thích là được, chỉ sợ gọi trúng người bất tiện..."
Tô Tiểu Đường: "Người bất tiện? Ví dụ như?"
Tống Thu Thu buông tay: "Lăng Phong nói không giới hạn nam nữ, nghĩa là bất luận gọi trúng nam hay nữ, Nguyệt bảo đều phải tỏ tình. Nếu chọn trúng một cô gái, đối phương đột nhiên bị một cô gái tỏ tình, không sợ mới là lạ! Hoặc như, gọi trúng bạn trai cũ gì đó, thì càng lúng túng hơn..."
Tô Tiểu Đường vừa nghe lập tức chà xát cánh tay: "Ui... trò này thật đáng ghét mà! May mà Nguyệt bảo không có bạn trai cũ!"
Tống Thu Thu gật đầu: "Ừ! Tuy rằng có mối tình đầu, nhưng chắc Sở Mộ Phàm đã đổi số rồi! Danh bạ của Nguyệt bảo chỉ có vài người, không phải bạn học thì chính là giáo viên, chắc sẽ không có người bất tiện..."
Vừa nghe thấy đề mạo hiểm, Kỳ Nguyệt liền nhẹ nhàng thở ra, gọi thì gọi thôi, chơi xong giải thích với đối phương là được rồi, so với "nói thật" kia, đề mạo hiểm này dễ hơn nhiều!
Vì thế, Kỳ Nguyệt gật đầu:"Có thể, cậu chọn đi!"
Lăng Phong sờ sờ cằm: "Để tôi nghĩ xem... Vậy... Vậy cậu chọn cái tên chữ D đầu tiên trong danh bạ đi!"
Tống Thu Thu: "Người chữ D đầu tiên? Họ Đổng à?"
Tô Tiểu Đường: "Họ Đỗ?"
Kỳ Nguyệt cũng không nhớ ra tên chữ D đầu tiên trong danh bạ của mình là ai...
Vì thế, cô mở danh bạ ra bắt đầu tìm kiếm, không tìm thì thôi, tìm xong lại giật mình.
Người chữ D đầu tiên trong danh bạ của cô là: Đại Thần Quang Minh Chiếu Rọi*.
Lại là...
Cố Hoài...
Cô... Không muốn nói nữa...
"Ai vậy ai vậy! Xem biểu cảm của cậu kìa, chọn trúng người bất tiện rồi sao? Tớ đã quan tâm cho cậu chọn thêm một lần rồi, lần này không thể tiếp tục chơi xấu! Mau gọi đi!" Vừa nghĩ có thể bát quái, Lăng Phong liền hưng phấn thúc giục.
...
(*) Chữ Đại trong Đại Thần Quang Minh Chiếu Rọi có pinyin là Dà