Giống như những lần trước, cô vẫn chọn nói thật, cô cảm thấy nói thật an toàn hơn mạo hiểm nhiều, cô lại không có vấn đề gì không thể trả lời.
Lăng Phong bĩu môi: "Nói thật à, không thú vị, cậu không thể chọn mạo hiểm sao?"
Tống Thu Thu trừng anh ta: "Cậu mơ đi! Còn không mau hỏi nhanh!"
Nói xong còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Lăng Phong đừng hỏi vấn đề quá phận.
Lăng Phong thở dài, anh ta thật sự không có vấn đề gì muốn hỏi Kỳ Nguyệt, hơn nữa còn lười nghĩ chiêu trò, nên thuận miệng hỏi: "Vậy thì hỏi giống câu trước đi, nụ hôn đầu tiên của cậu là khi nào?"
Lăng Phong vừa dứt lời, khuôn mặt Kỳ Nguyệt muốn nứt ra luôn rồi...
Kỳ Nguyệt: "..."
Lăng Phong, cái tên Lão Lục này!*
Hỏi cái gì không hỏi!!!
Vì sao lại cố tình hỏi câu này?!
Cậu ta có tật xấu gì à!
Đánh chết Kỳ Nguyệt cũng không ngờ Lăng Phong sẽ hỏi câu này!
Sớm biết như vậy, cô đã chọn mạo hiểm rồi!
Câu hỏi thật lòng này quả thật còn mạo hiểm hơn mạo hiểm!
Thấy biểu cảm y như gặp quỷ của Kỳ Nguyệt, Lăng Phong hơi mê man: "Sao cậu lại bày ra biểu cảm như muốn gϊếŧ người thế kia, tôi cũng không hỏi vấn đề quá đáng mà?"
Kỳ Nguyệt khổ mà không nói nên lời, tức giận đến mức muốn cào tường.
Nếu cô trả lời, vậy không phải bại lộ rồi sao?
Thấy biểu cảm là lạ của Kỳ Nguyệt, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đều hơi khó hiểu.
Ba người họ hiểu nhau nhất, cũng biết Kỳ Nguyệt hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, nụ hôn đầu chắc chắn vẫn còn.
Cho nên vấn đề này rất dễ trả lời, nói thẳng rằng chưa mất nụ hôn đầu là được rồi.
Nhưng sao biểu cảm của Kỳ Nguyệt lại phức tạp như vậy?
"Rốt cuộc là sao, vấn đề này đơn giản mà?" Lăng Phong nói thầm.
Kỳ Nguyệt hít sâu một hơi, cuối cùng hỏi: "Không trả lời thì phạt cái gì?"
Lăng Phong khó tin: "Không phải chứ không phải chứ? Vấn đề này mà cậu không trả lời được? Câu này có gì khó trả lời chứ? Nhớ thời gian thì trả lời, không thì thôi mà. Nếu cậu không muốn trả lời, thì hình phạt dựa theo thường lệ, nam phạt ba ly rượu, nữ phạt một ly."
Tống Thu Thu nhíu mày, khuyên ngăn Kỳ Nguyệt: "Hay cậu trả lời đi, một ly rượu cũng quá sức với cậu rồi!"
Tố Tiểu Đường nghi hoặc: "Nguyệt bảo, vì sao không thể trả lời câu đó vậy?"
Kỳ Nguyệt cứng họng.
Cô biết nói sao đây...
"Dù sao tớ cũng không thể trả lời vấn đề này! Tớ nhận phạt!" Kỳ Nguyệt cầm ly rượu lên.
Lúc này, một bàn tay rộng lớn đè cổ tay cô lại, giọng Cố Hoài trầm thấp mang theo vài phần nghiêm túc: "Cậu dị ứng với cồn."
Kỳ Nguyệt hơi sửng sốt: "Khụ, sao cậu lại biết?"
Cố Hoài: "Cậu nói."
Kỳ Nguyệt nghi ngờ mà gãi gãi đầu, cô từng nói với Cố Hoài hả? Sao cô lại không nhớ vậy?
Thấy tình huống này, Lăng Phong đứng ra giảng hòa: "Cậu dị ứng cồn à, nếu vậy, nếu không thì thế này đi, cho cậu một đặc quyền, cậu đổi thành mạo hiểm đi! Như vậy được không?"
Những người khác không có ý kiến, dù sao cũng là sinh nhật Lăng Phong, anh ta quyết định.
Kỳ Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được! Thế thì mạo hiểm!"
Lăng Phong hưng phấn nói: "Được! Sảng khoái! Quyết định thế nhá! Để tôi nghĩ lại xem, có trò mạo hiểm nào kíƈɦ ŧɦíƈɦ..."
...
(*) Lão Lục: Ngôn ngữ mạng, bắt nguồn từ các trò chơi CSGO (Counter-Strike: Global Offensive), mỗi đội có năm người chơi, Lão Lục được gọi đùa là những người ngoài đội hoặc gián điệp của team địch.