Tiếng chuông vang lên, tất cả các thí sinh đều ngồi vào chổ của mình.
Thái Tử dẫn một đám giám khảo đi vào trường thi.
Tất cả các thí sinh lại đồng loạt đứng dậy, chắp tay hành lễ với Thái Tử, đồng thanh hô to:
- Học sinh bái kiến Thái Tử điện hạ!
Trong ánh mắt mỗi người khi nhìn về phía Thái Tử, đều tràn ngập tôn kính ngưỡng mộ.
Trên đài cao, Lạc Thanh Hàn mặc bộ cẩm bào màu đen, ngồi ngay ngắn ở hàng đầu, mặt
mày lạnh như băng. Các giám khảo khác e ngại khí thế của hắn, đều cúi đầu cụp mắt không
dám lộn xộn.
Dựa theo lệ củ, trước khi bắt đầu kỳ thi, quan chủ khảo chính sẽ nói những lời động viên các
thí sinh.
Lạc Thanh Hàn không thích dài dòng, cũng không muốn nói quá nhiều lời.
Hắn chỉ thản nhiên nói một câu:
- Thi cho thật tốt. Đừng để ta thất vọng!
Nếu là bình thường khi nghe những lời này, thì sẽ thấy không có gì đặc biệt. Nhưng khi sâu
chuỗi lại những chuyện mà Thái Tử đã nổ lực vì kỳ thi lần này, các thí sinh có mặt chỉ cảm
thấy cảm xúc kích động sục sôi trong lòng.
Thái Tử không tiếc lập ra quân lệnh trạng, chính là vì để cho bọn họ có thể tham gia 1 cuộc
thi đúng nghĩa.
Bọn họ làm sao có thể phụ tấm lòng này của Thái Tử?
Một đám thí sinh đồng thanh đáp:
- Nhất định sẽ không phụ sự trọng vọng của điện hạ!
Đêm hôm đó, Tần Trọng được Hoàng Đế ân chuẩn cho phép vào đại lao Hình Bộ thăm Tần
Liệt.
Tần Trọng là em trai ruột của Tần Liệt, đồng thời còn là Phụ Quốc đại tướng quân kiêm
chức Binh Bộ thượng thư.
Hai huynh đệ một văn một võ, liên thủ chống đỡ cả Tần gia. Ngay cả Hoàng Đế cũng phải
nhượng bộ bọn họ ba phần.
Nhưng bây giờ, Tần Liệt là đại ca trong nhà lại bị kết án t ử hì nh. Ngày mai hắn sẽ bị mang
ra pháp trường, kết thúc cuộc đời bằng cách đau thương nhất.
Tần Trọng mang theo rượu và thức ăn đến gặp mặt hắn lần cuối.
Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hốc mắt Tần Trọng đỏ bừng, trong giọng nói chứa đầy bi thương cùng phẫn hận:
- Ca, nếu như sớm biết hắn là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như vậy, lúc trước chúng
ta không nên giúp hắn đăng cơ.
Dù hắn không nêu đích danh, nhưng Tần Liệt vẫn biết người hắn đang nói tới chính là
Hoàng Đế.
Năm đó, khi Hoàng Đế vừa mới lên ngôi, 2 huynh đệ bọn họ đã dùng toàn lực, hết lòng phò
tá hắn. Hiện giờ, địa vị của Hoàng Đế đã được vững vàng, liền muốn qua cầu rút ván.
Tần Liệt vẻ mặt tiều tụy, cả người hốc hác đi rất nhiều.
Ông mệt mỏi nói:
- Việc đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng.
Tần Trọng liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy quản ngục bên ngoài không chú ý tới nơi này, hắn
tiến lại gần Tần Liệt, hạ thấp giọng nói:
- Ca, mọi việc đệ đã sắp xếp xong xuôi. Ngày mai, trên đường đến pháp trường, sẽ có người
đến cướp xe tù của huynh.
Tần Liệt nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền gạt phắc đi:
- Không được. Hoàng Đế không ngu dốt như đệ đã nghĩ. Nếu hắn đã dám phán ta ch ém đầu
thị chúng, thì chắc chắn là hắn đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ. Rất có thể hắn ta đang chờ đợi
đệ rơi vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn. Nếu như vậy, Tần gia chúng ta liền triệt để xong đời
rồi.
Tần Trọng nóng nảy:
- Nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn huynh đi vào con đường ch ết.
- Cho dù là ta có ch ết đi, thì vẫn còn có đệ chống đỡ Tần gia. Nhưng nếu ngay cả đệ cũng
ngã xuống, thì trên dưới Tần gia, già trẻ lớn bé phải sống tiếp bằng cách nào?
Tần Trọng không phản bác được.
Hắn đấm mạnh xuống bàn, sự phẫn nộ chất chứa trong lồng ngực gần như đè bẹp hắn.
Cai ngục canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng động, lập tức thò đầu vào trong phòng giam
nhìn ngó xung quanh. Lại thấy hai người Tần gia đều rất bình thường, không có xảy ra
chuyện gì, cai ngục lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Tần Liệt vừa rót rượu vừa thấp giọng nói:
- Trong tay đệ đang nắm một nửa binh quyền của triều Đại Thịnh, Hoàng Đế chắc chắn sẽ
tìm mọi cách để đoạt lại, đệ không thể ngồi yên chờ ch.ết. Sau khi ta qua đời, sẽ có 1 thanh
niên trẻ tuổi họ Bùi đến tìm đệ. Hắn là người của Huyền Môn, có lẽ hắn sẽ giúp được đệ.
Tần Trọng nghe được hai chữ Huyền Môn thần sắc hơi thay đổi.
Mặc dù hắn là một võ tướng, hắn cũng từng nghe nói qua sự tích về Huyền Môn.
Đó là một môn phái chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghe nói người trong Huyền Môn trên giỏi thiên văn dưới tường địa lý, am hiểu kỳ môn
độn giáp, biết bày binh bố trận, lại giỏi bói toán, đoán trước tương lai..
Năm đó, tiên đế trầm mê vào đường tầm sư vấn đạo, nghe nói Huyền Môn có thuật trường
sinh bất lão. Tiên đế đã hao phí vô số nhân lực, vật lực để truy tìm tung tích của Huyền
Môn. Nhưng lại không thể tìm ra dù chỉ là 1 chút manh mối. Cho đến khi tiên đế băng hà,
cũng chưa từng tìm được người Huyền Môn.
Người Huyền Môn tiên đế cầu mà không được, hiện giờ lại chủ động trợ giúp Tần gia.
Điều này phải chẳng có nghĩa là, số mệnh người Tần gia đã vượt qua cả Hoàng Đế?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Trọng không khỏi kích động.
Tần Liệt nhìn ra suy nghĩ trong lòng của đệ đệ, nhưng lại không có ý muốn khuyên can.
Dựa vào tác phong làm việc hiện giờ của Hoàng Đế mà nói, cho dù Tần gia không làm ra
bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho Hoàng Đế. Thì Hoàng Đế cũng sẽ không bỏ qua cho Tần
gia. Nếu đã là như vậy, tại sao Tần gia bọn họ không thể đánh cược 1 lần?
Tần Trọng nâng ly rượu lên, mắt hổ rưng rưng, gằn từng chữ nói:
- Ca, huynh cứ đi trước một bước. Nếu đại sự không thành, đệ sau đó sẽ đến tìm huynh.
Tần Liệt cũng nâng ly rượu lên:
- Ta ở trên trời sẽ phù hộ cho đệ. Hy vọng là lần này, Tần gia chúng ta sẽ đại thắng.
2 ly rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.
Ngày hôm sau, Tần Liệt bị đưa đến cửa Ngọ Môn chém đầu.
Tần Hoàng Hậu đang cầu phúc ở chùa Quang Chiếu nghe được tin này, cũng không nói gì,
chỉ yên lặng quỳ gối trên bồ đoàn.
Trước mặt bà là nụ cười từ bi hỉ xả của tượng Phật.
Bà chậm rãi cúi đầu, trán chạm xuống đất.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống, để lại một vệt nước trên đất.
Bắt đầu từ hôm nay, đại ca của bà đã không còn.
Người thân của bà trên thế giới này lại thiếu mất một người.
Lúc Tần Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, nước mắt đã ngừng rơi.
Bà nhẹ nhàng dùng khăn tay lau khóe mắt, mặt không chút thay đổi đứng lên.
Bà của lúc này trông bình tĩnh đến đáng sợ.
Trân Châu tiến lên đỡ cánh tay bà, nhẹ giọng nói:
- Nương nương, Tạ cô nương hôm nay đến chùa Quang Chiếu dâng hương. Cô ấy nghe nói
người cũng ở đây, nên muốn đến vấn an người.
Trước đây khi còn ở trong cung, Tạ Sơ Tuyết đã từng tỏ ý muốn đến cầu kiến, nhưng đều bị
Tần Hoàng Hậu cự tuyệt.
Tạ Sơ Tuyết là dưỡng nữ của Tây Lăng Vương, Tần Hoàng Hậu không muốn dính líu qua
lại với Tây Lăng Vương.
Nhưng bây giờ, Tần Hoàng Hậu đã thay đổi chủ ý.
Bà nhàn nhạt nói:
- Bảo nàng ở thiền phòng chờ bổn cung.
- Dạ!
Bởi vì nguyên nhân cái chết của Tần Liệt không mấy vẻ vang, nên tang lễ cũng không được
tổ chức long trọng, tất cả mọi thứ đều bị giản lược, đơn giản.
Các thế gia đều phái người đến Tần gia phúng viếng.
Phần lớn những người đến đây đều là để thăm dò thái độ của Tần Trọng. Họ rất muốn biết
sau cái chết của Tần Liệt, Tần gia sẽ đưa ra đối sách gì tiếp theo.
Tần Trọng vẫn còn chìm đắm trong nổi đau mất đi huynh trưởng, đối với sự tìm hiểu của họ
đều phớt lờ cho qua.
Cho đến khi, 1 vị lang quân trẻ tuổi mặc cẩm bào màu ánh trăng bước vào linh đường.
Hắn ta trông khoảng chừng 20 tuổi, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, da trắng môi đỏ, mắt phượng
hẹp dài. So với nữ tử còn diễm lệ hơn vài phần, nhưng bởi vì dáng người cao lớn cường
tráng, nhìn hắn cũng không quá nữ tính. Ngược lại, lại có một loại cảm giác yêu mị hút hồn.
Hắn tiến lên dâng hương tế bái Tần Liệt, tiếp đó đi đến trước Tần Trọng hành lễ 1 cái:
- Tần nhị gia, xin hãy nén bi thương.
Tần Trọng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đầu tiên là bị vẻ đẹp vượt trên cả người thường của
hắn làm cho kinh ngạc, sau đó lập tức thăm dò hỏi:
- Ngươi là...?
- Tại hạ họ Bùi.
Vô cùng đơn giản bốn từ, lại khiến trong lòng Tần Trọng khơi dậy hàng ngàn cơn sóng.
Tần Trọng chậm rãi mở to hai mắt:
- Ngươi chính là Bùi công tử mà đại ca ta đã nhắc đến?
- Chính là tại hạ!