Lại nói về các thế gia tiến cung qu ỳ cầu xin Hoàng Đế giơ cao đ ánh khẽ, nhưng lại không thể
làm cho Hoàng Đế thay đổi chủ ý. Ngay cả Hoàng Hậu cũng phạm phải cấm kỵ, bị đưa vào
chùa Quang Chiếu rồi.
Bọn họ biết lần này Hoàng Đế là đã hạ quyết tâm, không thể cứu vãn được nữa. Chỉ có thể ôm
hận miễn cưỡng cho qua, nhưng thù hận trong lòng lại đổ lên đầu Thái Tử.
Ngày hôm sau, mấy chục bản tấu chương luận tội Thái Tử được trình lên trước mặt Hoàng Đế.
Mặt Hoàng Đế không chút thay đổi lật xem những tấu chương này.
Có người nói Thái Tử độc đoán chuyên quyền, có người nói Thái Tử tàn nhẫn lãnh khốc, còn có
người nói Thái Tử lộng quyền, vượt qua chức phận, sợ rằng Thái Tử là đang có ý đồ đoạt
quyền......
Càng xem, sắc mặt Hoàng Đế càng thêm âm trầm.
Trong lòng ông rất rõ ràng, sở dĩ những quan viên này buộc tội Thái Tử, cũng không phải vì
Thái Tử đã làm ra tội ác tày đình gì. Mà là bởi vì Thái Tử đã xâm phạm đến lợi ích của các thế
gia.
Hoàng Đế dùng sức n.ém tấu chương trong tay lên bàn, cười lạnh một tiếng:
- Những người này vì muốn đạt được mục đích, thật đúng là cái gì cũng dám nói ra được.
Cam Phúc liếc mắt nhìn nội dung tấu chương trên bàn, trong lòng lập tức hiểu được nguyên
nhân Hoàng Đế tức giận.
Hắn hai tay dâng lên trà nóng, cung kính khuyên nhủ:
- Bệ hạ, chớ vì chút chuyện nhỏ này mà tứ.c giậ.n, tổn hại đến thân thể, thật sự không đáng!
Hoàng Đế uống một ngụm trà, t.ức gi.ận trong lòng vẫn như cũ không thể đè nén.
Ông đặt chén trà xuống, tầm mắt đảo qua những tấu chương buộc tội Thái Tử, lạnh lùng nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, Trương Ngự Sử châm ngòi ly gi.án tình phụ tử của trẫm và Thái Tử,
cách đi chức quan, đ.ánh 20 trượng.
Cam Phúc cảm thấy rùng mình.
Trương Ngự Sử chính là quan viên gửi tấu chương buộc tội Thái Tử vượt chức quyền, có mưu
đồ bất chính.
Đạo thánh chỉ này của Hoàng Đế ban xuống, Trương Ngự Sử không chỉ mất chức quan, còn bị
đánh một trận.
Việc này vừa truyền ra ngoài, những tấu chương buộc tội Thái Tử lập tức vơi đi rất nhiều.
Nhưng o.án khí của các thế gia đối với Thái Tử lại càng thêm sâu sắc.
Hiện giờ Thái Tử giống như một cái bi.a nh.ắm sống, thu hút những ánh mắt th ù h.ận ngày
càng nhiều.
Rất nhiều người trong lòng đang âm thầm cầu nguyện, hy vọng Thái Tử mau mau c hết đi.
Đông đảo thí sinh bây giờ lại rất vui mừng.
Cho dù là phải thi lại một lần nữa cũng không sao, họ thà thi lại, cũng không muốn cùng thi với
những thí sinh gian lận kia.
Quan trọng hơn là, Hoàng Đế còn mở thêm 1 kỳ "Ân khoa".
Điều này có nghĩa là, ngay cả khi bọn họ không lọt vào bảng nhãn trong kỳ thi mùa xuân, họ vẫn
có thể tiếp tục tham gia "Ân khoa" vào tháng tới. Cũng đồng nghĩa với việc đông đảo người đọc
sách lại có thêm một cơ hội quý báu để được vào triều làm quan.
Thái Tử đã lấy lại thân phận quan chủ khảo, chịu trách nhiệm cho kỳ "Ân khoa" lần này.
Ngày thi bắt đầu, Lệ Khinh Ngôn cũng đến tham gia.
Hắn mặc trên người quần áo thư sinh sạch sẽ chỉnh tề, mang theo hành lý đứng trong hàng ngũ
thí sinh.
Các thí sinh lần lượt được kiểm tra, sau khi được thông qua mới có thể bước vào trường thi.
Lệ Khinh Ngôn đang xếp hàng chờ đựơc kiểm tra, nghe hai thí sinh phía trước đang thì thầm
thảo luận về kỳ thi năm nay.
- Ngươi có nghe nói chưa? Chuyện Tần các lão bị phán ch ém đầu đó!?
- Ở đây có ai mà không biết chuyện này? Thành thật mà nói, ta thực sự rất bất ngờ. Ta vốn dĩ
đặc biệt sùng bái Tần các lão. Không nghĩ tới hắn cư nhiên lại lợi dụng chức quyền để tư lợi
việc riêng. Lúc biết được điều này, ta đã buồn đến nỗi không thể ngủ cả đêm.
- Đâu chỉ có mình ngươi. Tâm trạng của ta ngày hôm đó cũng rất tệ. Vốn tưởng rằng Tần các
lão tài đức vẹn toàn, là tấm gương sáng cho chúng ta. Không ngờ hắn lại tiểu nhân như vậy.
Thật sự là uổng phí chúng ta đem lòng sùng bái hắn.
- May mắn là lần này có Thái Tử ra mặt thanh tẩy trường thi, bắt gọn hết những kẻ gian lận đó,
trả lại công đạo cho người đọc sách như chúng ta.
- Theo như ta biết, kỳ thi lần này, Thái Tử làm quan chủ khảo. Có Thái tử ở đây, chúng ta cũng
yên tâm, không cần lo lắng lại có người lợi dụng chức vụ mà gian lận, mưu lợi việc tư.
- Đã sớm nghe đến đại danh của Thái Tử, không biết là bên ngoài phong thái lẫm kiệt cỡ nào?
- Nếu may mắn, thì lát nữa có lẽ chúng ta sẽ được nhìn thấy Thái Tử.
- Nghe nói hiện giờ, Thái Tử đang cai quản Hình Bộ, nếu ta có thể vào triều làm quan, ta muốn
đến Hình Bộ làm việc. Cho dù là chỉ có thể làm chức quan lại nho nhỏ, chỉ cần có thể đi theo
Thái Tử, ta cũng thấy mãn nguyện.
- Chậc chậc! Còn chưa có vào thi đâu, ngươi đã bắt đầu mơ mộng viễn vong rồi!
-.....
Lệ Khinh Ngôn nghe rõ mồn một những lời bàn luận này, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ
cười thoải mái vui vẻ.
Không ai biết hắn đã đóng vai trò gì trong việc điều tra vụ án gian lận thi cử. Cũng không ai biết
hắn đã từng làm việc cho Thái Tử.
Trong lòng hắn, nổi lên một cảm giác đạt được thành tựu 1 cách kín đáo.
Hôm qua, Thái Tử âm thầm triệu hắn vào cung, cũng nói với hắn rất nhiều chuyện.
Thái Tử đối với hắn có chút coi trọng.
- Lần này ngươi đã giúp ta được 1 việc lớn. Để báo đáp ngươi, ta có thể sắp xếp cho ngươi một
vị trí ở Hình Bộ. Như vậy thì ngươi cũng không cần phải tốn công sức để tham gia kỳ thi sắp
tới. Nhưng bằng cách này, tương lai tiền đồ của ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ
càng rồi hãy đưa ra quyết định.
Lệ Khinh Ngôn hiểu rõ ý tứ của Thái Tử.
Người được tiến cử vào triều làm quan, so với người thông qua thi cử tiến vào quan lộ, là hai
loại đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Không đề cập đến các vấn đề khác, lấy nội các làm ví dụ. Nếu muốn tiến vào nội các, để xếp
hạng bậc công khanh, nhất định phải đi qua cửa ải của Hàn Lâm Viện trước.
Mà muốn bước chân vào Hàn Lâm Viện, trước tiên phải đạt được kết quả xuất sắc trong khoa
cử.
Đây cũng chính là lý do vì sao những công tử thế gia kia không chọn con đường thông qua tiến
cử để gia nhập quan trường, mà lại đi tranh đ.oạt muốn sứ c đầu m ẻ trán với học sinh xuất thân
bần hàn, để giành 1 vị trí trong Hàn Lâm Viện.
Nếu như Lệ Khinh Ngôn chỉ muốn an phận với chức quan bình thường, Thái Tử có thể dễ dàng
thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Nhưng nếu hắn muốn thực hiện khát vọng cao xa hơn, muốn
trở thành quan thần xuất sắc, vậy thì hắn nhất định phải tham gia thi cử.
Lệ Khinh Ngôn học hành gian khổ nhiều năm như vậy, đương nhiên không phải chỉ vì muốn
làm 1 chức quan nho nhỏ.
Hắn đã không chút do dự lựa chọn tiếp tục tham gia kỳ thi.
Hắn hy vọng bản thân bước được vào quan trường thông qua đường khoa cử. Uớc muốn có thể
tiến vào Hàn Lâm Viện. Hắn tin tưởng rằng trong tương lai, bản thân có thể bay cao hơn và xa
hơn.
Đội ngũ phía trước càng ngày càng ngắn, khoảng cách cửa trường thi càng lúc càng gần.
Cuối cùng, cũng đến lượt Lệ Khinh Ngôn tiếp nhận kiểm tra.
Hắn mang theo rất ít đồ, ngoại trừ bút mực giấy nghiên, cũng chỉ có chăn nệm và lương khô.
Lúc quan lại lục soát người của Lệ Khinh Ngôn, từ trong ngực hắn tìm ra một cái túi gấm.
Mở túi gấm ra, bên trong là một lá bùa vàng, trên lá bùa dùng chu sa để vẽ những hoa văn khiến
người xem không hiểu.
Quan lại hỏi:
- Đây là gì?
Lệ Khinh Ngôn thành thật trả lời:
- Đây là vận chuyển phù.
Hôm qua khi hắn từ biệt Thái Tử, Thái Tử đã tặng hắn cái chuyển vận phù này.
Thái Tử nói với hắn, chỉ cần hắn mang "chuyển vận phù" này theo, hắn có thể thoát khỏi xui
xẻo.
Lệ Khinh Ngôn không biết thật giả, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Thái Tử, nên Lệ Khinh
Ngôn đã mang theo nó bên người.
Nhưng hắn không biết là, tờ chuyển vận phù này kỳ thật là do Tiêu Hề Hề đích thân làm.
Tiêu Hề Hề biết được những việc Lệ Khinh Ngôn đã làm giúp Thái Tử. Để báo đáp, nàng cố ý
làm một cái chuyển vận phù, để Thái Tử đưa cho Lệ Khinh Ngôn.
Quan lại cẩn thận kiểm tra lá bùa một chút, không thấy điều gì bất thường. Liền đem chuyển
vận phù trả lại cho Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn thuận lợi thông qua kiểm tra.
Hắn mang hành lý trên lưng bước vào trường thi, rất nhanh đã tìm thấy lều thi có tên mình.