Có được những lời khai này, Lạc Thanh Hàn có thể kết tội 15 người kia.
Dựa theo luật pháp của triều Đại Thịnh về tội gian lận thi cử, người vi phạm sẽ bị bãi bỏ tất cả các
thành tích trước đó, hơn nữa còn bị hủy bỏ tư cách tham gia dự thi đến suốt đời.
Đây mới chỉ là hình ph ạt dành cho hành vi gi an lận.
Bọn họ còn mu.a ch.uộc quan chủ khảo, xem trộ.m đề thi, tội danh này so với gi an l ận còn
nghiêm trọng hơn nhiều.
Chiếu theo luật, hối lộ mệnh quan triều đình sẽ bị kết án ché.m ngang lưng.
Lạc Thanh Hàn quyết tâm làm đúng theo luật, Đổng Minh Xuân lúc này không thể không lên tiếng
nhắc nhở:
- Điện hạ, xin người hãy suy nghĩ cho thật kỹ.
Phán quyết này nếu như được ban ra, đồng nghĩa với việc Thái Tử đ.ắc tộ.i với hơn mười thế gia
cùng lúc.
Lạc Thanh Hàn không để ý tới lời khuyên can của hắn, trực tiếp đóng dấu ấn tín của Thái Tử lên
bản án.
Đổng Minh Xuân nhìn bản án trước mặt, lại nghĩ đến cục diện sau này, hắn cảm giác trên người có
chút mồ hôi lạnh.
Đến khi Thái Tử mang theo kh.ẩu cung cùng với ph.á.n quyết đi đến Khôn Ương Cung thì cũng đã
tới giờ thìn.
Có khoảng 20 người đang qu.ỳ trước cửa Khôn Ương Cung.
Lạc Thanh Hàn nhìn kỹ lại, liền nhận ra đây chính là người nhà của những thí sinh gi.an l.ận kia.
Bọn họ đã hay tin hậu bối nhà mình gian lậ.n bị bắt qu.ả ta.ng, nên mới cố ý tiến cung cầu kiến
Hoàng Đế. Hy vọng Hoàng Đế giơ cao đ.ánh khẽ, tha cho những vãn bối không hiểu chuyện kia 1
m ạng.
Nhưng Hoàng Đế lại cáo bệ.nh, không chịu lộ diện.
Hết cách, bọn họ chỉ có thể q.uỳ gối bên ngoài Khôn Ương Cung, muốn dùng phương thức này để
lay động Hoàng Đế.
Kết quả, bọn họ không đợi được đến lúc thái độ Hoàng Đế dịu xuống, ngược lại là chờ được Thái
Tử.
Lúc bọn họ nhìn thấy Thái Tử xuất hiện, ánh mắt lập tức trở nên không mấy thiện cảm.
Lạc Thanh Hàn có thể cảm nhận được, những người này ắt hẳn là đang rất h.ận hắn.
Nhưng hắn cũng không bận tâm.
Mắt hắn nhìn thẳng, đi ngang qua trước mặt những người này.
Bước vào Khôn Ương Cung, hắn khấu đầu hành lễ với Hoàng Đế, sau đó trình lên khẩu cung cùng
bản kết án.
Hoàng Đế nhìn đồ vật được trình lên, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng:
- Con nhất định phải làm đến vậy sao?
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói:
- Nhi thần nếu đã đi bước đầu tiên, thì cũng sẽ không quay đầu lại.
Hoàng Đế nghĩ tới những người còn đang q.uỳ ở ngoài kia, do dự 1 lúc, không khỏi khuyên thêm
vài câu:
- Hay là đem chuyện này đi xét xử kín đáo thôi? Dù sao đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang.
Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, người khác sẽ tưởng rằng con cố ý mượn cơ hội này để chèn
ép nhị hoàng tử.
Lạc Thanh Hàn không muốn giải thích nhiều, chỉ bình thản nói một câu:
- Đúng hay sai đều phụ thuộc vào lòng người. Chỉ cần nhi thần không thẹn với lương tâm là được.
Hoàng Đế thở dài, bất đắc dĩ:
- Trẫm thật không biết tính tình ngoan cố này của con là giống ai. Cũng không biết tính khí con
như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu. Tóm lại, con nên tự biết kiềm chế bản thân.
Ông cầm lấy ngọc tỷ được đặt bên cạnh, ấn vào bản án.
Phán quyết chính thức có hiệu lực.
Cam Phúc hai tay tiếp nhận bản án, yên lặng lui sang một bên.
Hoàng Đế chuyển sang hỏi chuyện của Nhị hoàng tử.
Lạc Thanh Hàn thành thật trả lời:
- Nhị hoàng huynh hiện tại bị gi am giữ ở đại lao Hình Bộ, chờ phụ hoàng đưa ra quyết định.
Hoàng Đế chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái:
- Con cảm thấy nên làm thế nào?
Lạc Thanh Hàn:
- Huynh ấy là nhị hoàng huynh của nhi thần. Nhi thần không muốn ra tay t àn nhẫn với huynh ấy.
Nhưng kỳ thi lần này liên tiếp xuất hiện đến 2 lần lộ đề, huynh ấy lại là một trong những kẻ chủ
mưu. Nếu không nghiêm trị, sợ là không biết phải giải thích ra sao với những người đọc sách
trong thiên hạ.
- Theo ý của con, cần phải nghiêm trị nhị hoàng tử?
Lạc Thanh Hàn cúi thấp đầu, mi mắt rũ xuống làm ra bộ dáng nhún nhường:
- Quốc pháp với tình thân khó lòng mà dung hợp. Nhi thần cũng không biết nên làm thế nào mới
đúng. Lúc này, nhi thần chỉ biết xin chỉ thị của phụ hoàng.
Hoàng Đế khá hài lòng với hành động này của hắn.
Tuy rằng Thái Tử có ưu thế là tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ cũng có khuyết điểm của trẻ tuổi. Chẳng hạn
như, không đủ kinh nghiệm đối nhân xử thế.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là phải dựa vào người làm phụ hoàng như ông đây quyết định.
Hoàng Đế thở dài:
- Chuyện lần này đích thực là lỗi của nhị hoàng tử, đương nhiên cần phải xử phạt. Nhị hoàng tử
năm nay tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc ban cho nó 1 cái vương vị.
Hoàng Đế ngồi vào bàn, bắt đầu viết chiếu chỉ.
Sắc phong Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên làm U Vương, ban cho U Vân quận. Lập tức lên đường đi
tới đất phong, không có lệnh chưa được phép hồi kinh.
Đạo thánh chỉ này nhìn như là thưởng, nhưng thực ra là p.hạt.
Không nói đến phong hào U Vương vốn mang ý nghĩa không lành, chỉ riêng U Vân quận này vốn
là vùng đất xa xôi hẻo lánh. Dùng câu "thâm sơn cùng cốc" để diễn đạt cũng không quá đáng.
Tương lai nếu như Lạc Vân Hiên đến đó sinh sống, nhất định sẽ rất chật vật.
Quan trọng hơn là, U Vân Quận cách Thịnh Kinh rất xa.
Nếu Lạc Vân Hiên cứ như vậy mà đi, có nghĩa là hắn buộc phải rời khỏi trung tâm chính trị. Sau
này nếu Thịnh Kinh có xảy ra chuyện gì, hắn ở chân trời xa xôi căn bản không thể nào biết được.
Nói 1 cách dễ hiểu, hắn xem như đã mất đi tư cách tham gia tranh đoạt quyền vị.
Hình phạt này đối với Lạc Vân Hiên mà nói, quả thực còn khó chịu hơn giết hắn.
Nhưng 1 khi thánh chỉ đã đến tay, hắn chỉ có thể gượng ép bản thân làm ra bộ dạng vui vẻ.
Hắn tiến cung tạ ơn Hoàng Đế, đồng thời cũng là để từ biệt.
Hoàng Đế cho tất cả cung nữ thái giám lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ông và Lạc Vân Hiên.
Phụ tử 2 người họ tâm sự hàn huyên suốt 1 canh giờ.
Không ai biết được bọn họ đã nói những gì.
Cho đến khi Lạc Vân Hiên bước ra khỏi Khôn Ương Cung, nỗi thất vọng trên khuôn mặt hắn đã
biến mất.
Hắn cũng khôi phục lại nét mặt ôn hòa nho nhã như xưa, mỉm cười dặn dò Cam Phúc:
- Sau khi ta đi, cảm phiền ngươi thay ta chăm sóc phụ hoàng.
Cam Phúc vội vàng trả lời:
- Hầu hạ bệ hạ là bổn phận của nô tài. Vương gia không cần khách khí như vậy.
Lạc Vân Hiên lại hướng về cửa lớn Khôn Ương Cung dập đầu ba cái, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Buổi chiều hôm đó, xe ngựa của U Vương liền khởi hành rời khỏi Thịnh Kinh, hướng U Vân
Quận xa xôi mà đi.
Chuyện này truyền đến tai Tây Lăng Vương, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng:
- Lão hồ ly Hoàng Đế này! Hắn cố ý muốn đem Lạc Vân Hiên đẩy đi xa. Ngoài mặt là muốn trấn
an người đọc sách trong thiên hạ, trên thực tế là muốn mượn cơ hội để Lạc Vân Hiên rời xa mảnh
đất Thịnh Kinh đầy thị phi này. Có vẻ như người mà Hoàng Đế thích nhất vẫn là Nhị hoàng tử Lạc
Vân Hiên.
Tạ Sơ Tuyết rót đầy chén rượu cho hắn, dịu dàng hỏi:
- Có cần phái người đi ngăn Lạc Vân Hiên lại không?
Tây Lăng Vương:
- Không cần, Phương quản sự đã đích thân đuổi theo rồi. Có hắn ra tay, Lạc Vân Hiên nhất định sẽ
chạy không thoát.
Nghĩ đến vẻ ngoài xấu xí của vị Phương quản sự kia, Tạ Sơ Tuyết trong lòng có chút nghĩ ngợi.
Nàng thăm dò hỏi:
- Phụ vương, người thật sự tin tưởng Phương Vô Tửu sao? Tuy rằng hắn ta đã giúp người không ít
việc, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người ngoài. Hơn nữa, sau lưng hắn còn liên quan đến Huyền
Môn. Chúng ta đối với Huyền Môn cũng không hiểu rõ, lỡ như Huyền Môn rắp tâm muốn h ãm h
ại người thì phải làm sao?
Tây Lăng Vương uống một ngụm rượ.u, hai mắt hơi nheo lại:
- Con yên tâm. Ta đã cho người theo dõi hắn. Nếu hắn ta thật sự có hành động gì gây bất lợi cho
ta, người đó sẽ lập tức lấy m ạng của hắn.
Tạ Sơ Tuyết thoáng yên lòng:
- Vẫn là phụ vương suy nghĩ chu đáo.
Tây Lăng Vương buông chén rư ợu xuống:
- Quà mừng thọ cho Thái Hậu đã chuẩn bị xong chưa?
Tạ Sơ Tuyết:
- Đã chuẩn bị xong rồi!
Tây Lăng Vương đứng lên:
- Dẫn ta đi xem.
- Vâng!