- Với sự nhạy bén của mình, ngươi đã nghi ngờ quyển "Dịch Kinh" đó có vấn đề. Hôm sau, tin tức Lý Quý
tre0 cổ càng khiến ngươi khẳng định được suy đoán của mình. Sau đó, ngươi tìm cách lấy được "Dịch Kinh"
từ chổ người khác. Đồng thời, ngươi cũng tương kế tựu kế, cầm nó đem đến trước mặt phụ hoàng để tố cáo
ta. Phụ hoàng tức giận, trách mắng ta với Tần Liệt. Mà ngươi lại thừa nước đục thả câu, đưa ra ý kiến đổi đề
thi. Phụ hoàng nhân cơ hội đó đã để ngươi đảm nhiệm chức quan chủ khảo chính. Ta vẫn luôn cảm thấy
không hiểu. Nếu ngươi chỉ đơn giản là muốn tương kế tựu kế, hẳn là sẽ không làm đến mức gi.ết người di ệt
khẩu. Dù sao, người làm lộ đề là Tần Liệt, không liên quan gì đến ngươi. Cùng lắm ngươi chỉ là đứng đó
thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Cho dù mọi chuyện có bại lộ, ngươi cũng không bị quá nhiều chỉ trích.
Nhưng ngươi cũng đã trở thành quan chủ khảo chính trong kỳ thi rồi, tại sao lại còn m.ạo hiể.m phái người đi
di ệt khẩu? Điều này cho thấy cái gì?
Sắc mặt Lạc Vân Hiên tái nhợt, không lên tiếng.
Lạc Thanh Hàn nhìn thẳng vào hắn, từng câu từng chữ đem nói rõ ràng:
- Chứng tỏ rằng ngươi đang chột dạ. Ngươi sợ người khác biết mình có dính líu với Đông Lai Lâu. Lại càng
thêm sợ chuyện ngươi cùng Tần Liệt có âm thầm qua lại sẽ bị bại lộ. Ngươi cũng không đơn thuần chỉ là
thuận nước đẩy thuyền. Ngươi cũng có nhúng tay vào chuyện lộ đề thi. Ngươi cấu kết với bọn họ làm việc
xấu, cùng nhau tổn hại cơ nghiệp Đại Thịnh!
Lạc Vân Hiên 2 tay xiết chặt thành nắm đấm, lớn tiếng phản bác:
- Ta không có! Ngươi nói bậy! Đây đều là phỏng đoán của ngươi. Người đừng có ăn nói lung tung.
Lạc Thanh Hàn:
- Ngươi muốn chứng cứ? Chờ xem, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ thấy chứng cứ.
Hai người tranh cãi âm thanh không nhỏ, tất cả giám khảo đứng cạnh đó đều nghe thấy.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn 2 huynh đệ bọn họ, không biết ai mới là người nói thật?
Thời gian 1 nén nhang trôi qua rất nhanh.
Mắt thấy trời sắp sáng, kỳ hạn 3 ngày cũng đã đến gần.
Triệu Hiền nhanh chóng quay lại, lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, mạt tướng đã sai người kiểm tra tất cả các thí sinh, trong đó có 15 người đã bí
mật mang theo tài liệu.
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngày đầu tiên diễn ra kỳ thi, các thí sinh trước khi bước vào trường thi sẽ phải trãi qua công đoạn khám xét
toàn thân nghiêm ngặt, kỹ càng. Theo lý mà nói, nếu thí sinh có mang theo tài liệu thì sẽ bị phát hiện ngay lập
tức.
Lạc Thanh Hàn cũng không hỏi nguyên nhân vì sao các thí sinh giân lận kia lại có thể lọt qua được vòng
khám xét mà tiến vào phòng thi. Hắn thu kiếm về vỏ, bình tĩnh nói:
- Mang đến đây!
Các thí sinh dùng rất nhiều cách khác nhau để giấu tài liệu, có người khắc chữ lên hạt gạo, có người nhét
giấy vào cán bút, cũng có người giấu vào đế giày ....
Triệu Hiền đem toàn bộ giao nộp cho Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn kiểm tra qua 1 lượt, phát hiện những đáp án này về cơ bản đều giống nhau.
Hắn nhìn về phía Lạc Vân Hiên:
- Nhị hoàng huynh, huynh có muốn đến xem 1 chút không?
Lạc Vân Hiên đứng bất động, sững sờ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Thấy hắn không nhúc nhích, Lạc Thanh Hàn cũng không ép buộc, ngược lại là đưa cho các giám khảo khác
xem.
Bọn người quan giám khảo lập tức bu lại, đối chiếu những đáp án này.
Khi bọn họ phát hiện tất cả nội dung đều giống nhau, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Trước khi bước vào trường thi, không ai biết đề thi như thế nào, các thí sinh cho dù có mang tài liệu cũng sẽ
có sự khác biệt với nhau.
Nhưng bây giờ đáp án bọn họ mang theo hoàn toàn trùng với đề thi, điều này chứng minh bọn họ đã biết
trước đề thi, cho nên mới sớm chuẩn bị được đáp án đúng.
Muốn biết phỏng đoán này có đúng hay không, thì chỉ cần mang đề thi và đáp án này ra để đối chiếu liền
tường tận.
Đề thi luôn được niêm phong, chìa khoá cũng chỉ có 1, luôn luôn giao cho quan chủ khảo chính của kỳ thi cất
giữ. Mà quan chủ khảo chính năm nay, chính là Lạc Vân Hiên.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lạc Vân Hiên.
Lạc Vân Hiên gần như không thể đứng vững được nữa.
Hắn khó khăn mở miệng:
- Dựa theo quy định, đề thi tiếp theo chỉ được lấy ra khi đến ngày giờ thi. Bây giờ chưa đến giờ thi, ta không
thể lấy ra.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đang muốn kéo dài thời gian sao?
Lạc Vân Hiên mím môi không nói.
Lạc Thanh Hàn:
- Chuyện này ta đã sớm báo trước với phụ hoàng. Phụ hoàng cũng đã cho phép ta được tuỳ cơ ứng biến. Đây
là lệnh bài mà phụ hoàng đã đưa cho ta.
Lạc Thanh Hàn lấy ra từ trong áo chiếc lệnh bài.
Mọi người đều nhìn thật kỹ, đích thực là lệnh bài do Hoàng Đế ngự ban.
Lạc Vân Hiên lúc này thật sự hết cách, chỉ có thể run rẩy giao chìa khoá ra.
Sau khi Lạc Thanh Hàn lấy được chìa khoá, đã đích thân đến phòng có chứa đề thi, lấy ra từng đề thi.
Các giám khảo đều bước đến xem.
Bọn họ vừa nhìn vào đều câm nín không nói nên lời.
Đề thi này và những đáp án được soạn sẵn của các thí sinh kia, đều hoàn toàn trùng khớp.
Những thí sinh kia chắc chắn là đã biết trước đề thi, cũng sớm chuẩn bị trước đáp án và âm thầm mang vào
khu vực thi.
Đến đây thì xuất hiện vấn đề rồi!
Bọn họ biết trước đề thi bằng cách nào?
Trước đó, đề thi mà Thái Tử và Tần Liệt đưa ra đã bị lộ. Cho nên Hoàng Đế và Nhị hoàng tử mới soạn lại đề
thi khác.
Vậy thì cũng chỉ có Hoàng Đế và Nhị hoàng tử mới biết nội dung đề thi lần này.
Bản thân Hoàng Đế chắc chắn sẽ không làm lộ đề, người đáng nghi nhất không phải chỉ còn lại Nhị hoàng tử
sao?
Nghĩ đến đây, mọi người đều dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Lạc Vân Hiên.
Chứng cớ rành rành trước mắt, Lạc Vân Hiên biết mình lần này khó thoát, hắn nở nụ cười ảm đạm:
- Mặc kệ các ngươi có tin hay không, ta không phải là người tiết lộ đề thi ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn cho người thu gom lại tất cả bằng chứng, lạnh lùng nói:
- Bất luận là kẻ nào làm lộ đề, thì ngươi cũng là người chịu trách nhiệm.
Lạc Vân Hiên không còn gì để nói.
Hắn là quan chủ khảo chính, bây giờ kỳ thi xảy ra sơ sót lớn như vậy, cho dù hắn có khéo léo đến mấy cũng
không tìm được lời giải thích hợp lý.
Những thí sinh gian lận đều bị bắt mang đi, các thí sinh còn lại bắt buộc phải trở lại lều của mình, chờ đợi chỉ
thị tiếp theo của Triều Đình.
Lạc Vân Hiên bị Ngọc Lân Vệ áp giải ra khỏi trường thi, lúc này nơi phía chân trời đã lộ ra những tia nắng
đầu tiên.
Hắn bất giác thẫn thờ nhìn bầu trời đang dần dần sáng tỏ.
Là do hắn đã quá coi thường Thái Tử.
Bên trong Hình bộ.
Lạc Vân Hiên bị nhốt ở 1 phòng giam riêng.
Lạc Thanh Hàn không định thẩm tra hắn ngay.
Nhưng 15 tên gian lận đã lần lượt bị thẩm vấn.
Tất cả bọn họ đều là những tên công tử gia đình danh giá, đã quen với an nhàn sung sướng, nay lại phải
mang xiềng xích, trong lòng đều có chút hoảng loạn.
Còn có không ít người gào thét muốn được gặp người thân.
Bọn họ xuất thân thế gia, trong nhà ít nhiều cũng sẽ có vài người đang làm quan, chỉ cần có người nhà ra
mặt, bọn họ nhất định sẽ thuận lợi thoát thân.
Nhưng Thái Tử lại không cho bọn họ có cơ hội đem tin tức truyền ra ngoài.
Thái Tử chỉ để bọn họ lựa chọn 1 trong 2 con đường....
Hoặc là chủ động nhân tội...
Hoặc là chấp nhận bị nghiêm hình tra khảo, sau đó tự nhận tội.
Đối với những kẻ từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng trải qua khổ cực như bọn họ, chỉ mới dụng 1 chút
tư hình thì đã chịu không nổi, đều gào khóc xin được nhận tội.
Trong nháy mắt, 15 tờ khẩu cung với đầy đủ dấu vân tay, bút tích được ra lò.