Editor: Miacheg
Thường công công cẩn thận quan sát biểu hiện của Thái Tử điện hạ.
Hắn phát hiện Thái Tử sắc mặt cũng không có nhiều sự thay đổi, tựa hồ cũng không để trong lòng chuyện này.
Thường công công thận trọng hỏi: "Bạch trắc phi dẫn theo rất nhiều phi tần, mọi người đang ngồi chờ ở tẩm điện, Ngài có muốn chọn một vài người vào hầu hạ không?"
Lạc Thanh Hàn: "Không cần."
Thường công công không nhiều lời nữa, xem ra trong lòng Thái Tử điện hạ, Tiêu Lương Đệ vẫn là người được sủng ái nhất, không ai khác có thể thay thế được.
Hắn muốn cho Thái Tử uống thuốc.
Lạc Thanh Hàn trực tiếp nhận chén thuốc, cau mày, một hơi uống hết.
Thường công công vội vàng bưng một đĩa mứt hoa quả tới.
"Điện hạ, ăn chút đồ ngọt cho đỡ đắng."
Lạc Thanh Hàn quay đầu đi, không muốn ăn.
Thường công công chỉ có thể bưng đi.
Nhìn Thái Tử uống xong chén thuốc, mọi người ở đây đều thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ buồn ngủ.
Một lão thái y nói: "Thuốc này có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, uống vào một lúc sau sẽ cảm giác mệt mỏi, Thái Tử điện hạ hiện tại thân thể suy nhược, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta cũng đừng quấy rầy Thái Tử nghỉ ngơi."
Mọi người lần lượt cáo từ rời đi.
Thường công công cùng Tuệ Tương là hai người cuối cùng rời khỏi tẩm điện.
Bọn họ vừa bước ra, các phi tần liền lập tức đứng lên, tha thiết nhìn hai người.
Bạch trắc phi nhẹ giọng hỏi: "Thái Tử điện hạ thế nào? Chúng ta có thể đi vào xem điện hạ một chút được chứ?"
Thường công công khách khí nói: "Thái Tử điện hạ vừa uống thuốc xong, hiện tại đã ngủ, phiền nương nương đi về trước, hồi sau lại đến."
Tất cả các phi tần đều thất vọng.
Các nàng đợi rất lâu, nhưng cuối cùng lại không nhìn được mặt của Thái Tử điện hạ, chuyến đi này thật lãng phí.
Bạch trắc phi nói: "Thái Tử bị bệnh, hẳn cần có người chăm sóc, không bằng để ta ở lại chăm sóc cho điện hạ?"
Thường công công cười nói: "Chờ Thái Tử tỉnh lại, nô tài sẽ nói lại tấm lòng của người cho Thái Tử điện hạ, còn hiện tại xin mời các vị về trước."
Không còn cách nào khác, tất cả các phi tần chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Lân Đức điện.
Trong Ngự thư phòng.
Hoàng đế đang duyện tấu chương, nghe tin Cam Phúc đã trở về, ông ngừng tay, ngẩng đầu lên hỏi.
"Thái Tử thế nào?"
Cam Phúc thành thật đáp: "Nô tài đã đích thân đi xem, Thái Tử điện hạ quả nhiên bệnh nặng, ngự y nói Thái Tử điện hạ vô tình cảm mạo, khí lạnh xâm nhập vào người. Đây là phương thuốc do thái y kê, nô tài đã sao chép một bản."
Ngự y dâng phương thuốc lên.
Hoàng Đế nhìn lướt qua tên các phương thuốc, quả nhiên là dược liệu trị phong hàn.
"Thuốc này nó uống chưa?''
Cam Phúc: "Nô tài đã tận mắt nhìn Thái Tử điện hạ uống hết thuốc."
Nghi ngờ trong lòng Hoàng Đế dần tiêu tan.
Xem ra Thái Tử là thật sự bị bệnh.
"Ngươi đi nhà kho lấy ít thuốc bổ mang cho Thái Tử."
Cam Phúc cung kính trả lời: "Vâng."
...
Bên trong Tiêu Phòng Điện.
Tần Hoàng Hậu đang nhắm mắn nghỉ ngơi trên giường.
Trân Châu quỳ xuống đất, nhẹ nhàng bóp chân cho Hoàng Hậu.
Mùi thơm thoang thoảng lan ra từ lư hương bên cạnh.
Một tiểu thái giám cúi đầu đi vào, cung kính hành lễ: "Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tần Hoàng Hậu nâng mí mắt lên, lạnh nhạt liếc hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao?"
Thạch Anh: "Hồi bẩm nương nương, nô tài đã đến Đông Cung xem qua rồi, Thái Tử điện hạ quả nhiên bị bệnh, Trương thái y, Đoạn thái y đều nói Thái Tử là bị phong hàn, bọn họ liền kê thuốc cho Thái Tử, Thái Tử sau khi uống thì đã ngủ."