Editor: Robinson
Lý trắc phi cũng muốn đến, nhưng nàng vẫn chưa chép xong một trăm lần kinh thư, không thể ra ngoài, chỉ có thể sai Thái Vân tới Lân Đức điện nghe ngóng tin tức, xem Thái Tử điện hạ thế nào.
Người đầu tiên đến Lân Đức điện là Bạch trắc phi.
Từ sau lần bị Thái Tử đuổi về từ Thanh Ca Điện, nàng ta vẫn luôn ở trong Ngọc Liên điện, an phận một thời gian.
Hiện giờ nhìn nàng ta khí sắc tốt hơn rất nhiều so với trước kia, ít nhất không một lúc lại ho khan nữa.
Trần lương viện, Triệu mỹ nhân, Diêu chiêu huấn đám kéo theo nhau đến sau đó.
Ở đây người có phân vị cao nhất là Bạch trắc phi.
Tuệ Tương tiến lên vấn an: "Nô tỳ bái kiến trắc phi nương nương, bái kiến các vị tiểu chủ, thái y đang xem bệnh cho Thái Tử điện hạ, không thể bị quấy rầy, mời các vị dời bước đến thiên điện chờ một chút, chờ các thái y xem bệnh xong, nô tỳ lại đến thông báo cho các vị."
Tuệ Tương là đại cung nữ bên người Thái Tử, dù là Bạch trắc phi cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi.
Bạch trắc phi cười nhu hòa: "Vậy làm phiền Tuệ Tương cô nương."
Tuệ Tương chỉ hơi gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trong Tẩm điện.
Ba vị thái y tỉ mỉ chẩn bệnh cho Thái Tử, sau đó lại thương lượng hồi lâu, mới thận trọng đề ra một phương thuốc.
Thường công công tự mình quan sát người nấu thuốc.
"Điện hạ, uống thuốc thôi ạ."
Lạc Thanh Hàn mặc áo ngủ nhạt màu, nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mày nhíu lại, môi mỏng mím lại một đường thẳng tắp, thoạt nhìn thực không thoải mái.
Hắn ngửi được vị đắng, hơi nhíu mày, tỏ vẻ không muốn uống.
Thường công công khuyên nhủ: "Thuốc đắng dã tật, điện hạ uống thuốc, bệnh mới có thể mau khỏi."
Hắn dùng thìa múc thuốc, muốn đút cho Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn lại nói: "Gọi Tiêu lương đệ tới."
Thường công công lập tức sai một tiểu thái giám đi ra ngoài mời Tiêu lương đệ.
Phi tần đều đang ở thiên điện chờ.
Tiểu thái giám cho rằng Tiêu lương đệ cũng ở thiên điện, song đi dạo qua một vòng, lại không có thể tìm được nàng.
Hắn chỉ có thể đi hỏi thị vệ canh gác, muốn biết Tiêu lương đệ có tới hay không?
Thị vệ lắc đầu nói không thấy Tiêu lương đệ.
Một màn này vừa lúc bị Bạch trắc phi thấy được.
Nàng hướng ánh mắt sang Liễu Nhứ bên người, Liễu Nhứ hiểu ý, tiến lên ngăn tiểu thái giám kia lại.
Liễu Nhứ đầu tiên là đưa cho hắn túi tiền, sau đó cười tủm tỉm cùng hắn hàn huyên vài câu.
Tiểu thái giám hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Hắn thuần thục mà thu lấy túi tiền, đem bệnh tình của Thái Tử giản lược nói vài câu, sau đó liền vội vội vàng rời đi.
Liễu Nhứ trở lại bên Bạch trắc phi, thấp giọng nói.
"Các thái y còn đang chẩn trị cho Thái Tử điện hạ, thoạt nhìn như là phong hàn, cụ thể là bệnh gì không thể xác định, chúng ta phải đợi thêm một chút mới có thể đi vào."
Lúc này Trần lương viện tiến lại gần, oán giận nói.
"Thái Tử điện hạ bị bệnh, Tiêu lương đệ còn không thèm lộ mặt, nhưng Thái Tử điện hạ còn cố ý cho người ra ngoài tìm Tiêu lương đệ. Chúng ta ở chỗ này trông mong chờ, một cơ hội vào nhìn Thái Tử điện hạ một cái cũng không có, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy, còn không bằng Tiêu lương đệ sao?"
Bạch trắc phi hòa hoãn khuyên nhủ: "Muội muội đừng nghĩ nhiều, Thái Tử điện hạ chắc là có việc muốn tìm Tiêu lương đệ."
Trần lương viện hừ nhẹ: "Ta là thay tỷ tỷ bất bình, tỷ thân là trắc phi, lại hiền lương thục đức, so với đồ Tiêu lương đệ không biết một hai kia tốt hơn nhiều lần, trong lòng Thái Tử điện hạ lại chỉ nhớ Tiêu lương đệ, thật là không công bằng."
Bạch trắc phi cười cười, không nói chuyện nữa.
Tiểu thái giám trở lại tẩm điện, thấp giọng nói với Thường công công.
Biểu tình của Thường công công trở nên có chút kì quái.
Hắn đi đến bên giường, nhỏ giọng nói.
"Điện hạ, Tiêu lương đệ không có tới."