Mọi người vừa vào sân, nghe thấy trong một căn phòng truyền đến tiếng nói đầy tức giận.
“Không thể nào, tôi tuyệt đối không đồng ý!”
“Muốn bảo tôi bán đất hả, trừ khi tôi chết!”
Ngay sau đó lại truyền tới tiếng phụ nữ.
“Lão già kia, lần này không thể theo ông rồi, đừng quên, con trai và con gái ông đều ở trong tay tôi, bây giờ ông ngoan ngoãn ký tên cho tôi, tôi sẽ tha cho con trai và con gái của ông!”
“Nếu không, ông chờ nhặt xác của con cái ông đi!”
“Còn nữa, lão già kia, ông thật sự cho rằng tôi sẽ gả cho một tên ma ốm như ông sao, ha ha, nói thật cho ông biết, tôi và ông ở cùng nhau, thật ra chỉ vì đất nhà ông mà thôi!”
“Vương Yến Phi, tôi liều mạng với cô!”
Lập tức lại truyền đến tiếng huyên náo.
Ngay sau đó lại truyền đến tiếng đàn ông.
“Con mẹ nó, lão già kia, muốn liều mạng với chị tôi hả, ông đây giết chết ông trước!”
Lúc này, đám người Diệp Viễn cũng xông vào.
“Ầm!”
Một tiếng kêu vang lên, Tiểu Vũ thích trừng trị người khác đá bay tên đàn ông đầu trọc ra khỏi sân.
“Các người là ai!”
Vương Yến Phi nhìn thấy đám người Diệp Viễn, lập tức kinh hãi.
“Đánh người của tôi!”
Lúc này Tiểu Vũ cũng mặc kệ người này là ai, trực tiếp tung người lên nhảy lên, giáng một cái tát hung hãn vào mặt Vương Yến Phi.
“Nhóc con thối tha, xem tao xé rách mặt mày đây!”
Vương Yến Phi phẫn nộ, lập tức giống như một người phụ nữ đanh đá, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tiểu Vũ.
Nhưng một người bình thường làm sao có thể khiến Tiểu Vũ bị thương.
“Bốp!”
Lại một tiếng giòn dã vang lên, bên mặt còn lại của Vương Yến Phi lại bị Tiểu Vũ nặng nề giáng xuống một cái tát.
Lúc này, hai bên mặt Vương Yến Phi hiện lên dấu bàn tay rõ ràng.
“A! Nhóc con thối tha, tao giết mày!”
“Bốp!”
Tiểu Vũ cũng không nhiều lời, trở tay lại thêm một cái tát nữa.
“A…”
Vương Yến Phi lập tức hét thảm.
Kết quả lại bị Tiểu Vũ hung hăng giáng một cái tát.
Một phút tiếp theo, bàn tay của Tiểu Vũ giống như không mất tiền mua, liên túc tát vào mặt Vương Yến Phi.
Có thể dùng mắt thường nhìn thấy, mặt Vương Yến Phi sưng thành đầu heo.
Liên tiếp mấy cái tát giáng xuống, Vương Yến Phi hoàn toàn bị khuất phục, trực tiếp quỳ rạp trước mặt Tiểu Vũ, khóc rống lên.
“Tiểu tổ tông, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Lần này, cuối cùng Tiểu Vũ cũng dừng tay.
“Da mặt dày thật, đánh đau cả tay tôi”.
Tiểu Vũ lắc lắc bàn tay nhỏ của mình, hung hãn liếc nhìn Vương Yến Phi, lúc này mới đi đến bên cạnh Lâm Tuyết và hỏi.
“Chị Tiểu Tuyết, chị muốn trừng trị thứ đàn bà xấu xí này thế nào, em giúp chị!”
“Cảm ơn em gái Tiểu Vũ!”
“Tiểu Tuyết, bọn họ là?”
Lúc này, bố của Tiểu Tuyết mới phản ứng lại, có chút tò mò nhìn về phía Lâm Tuyết.
“Bố, bọn họ đều là bạn con”, Lâm Tuyết vội vàng giải thích.
“Chào chú, cháu là Thẩm Tư Phàm, bạn trai của Tiểu Tuyết!”, Thẩm Tư Phàm lại chủ động tiến lên nói.
Nghe xong, bố Lâm Tuyết ngây ra một chút, ngay sau đó liền nói.
“Tôi biết cậu, cậu chính là cậu bạn học cùng đại học mà Tiểu Tuyết thường xuyên nhớ nhung!”
“Bố, bố nói lung tung gì vậy?”, Lâm Tuyết vội vàng mở miệng can bố nói tiếp.
“Bố có nói lung tung sao? Không phải con thường xuyên nhìn thằng nhóc này đến ngơ ngẩn?”
Lâm Tuyết lập tức đỏ mặt, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
“Bố, vừa rồi nghe bọn họ nói, bọn họ muốn bán đất, bán cái gì, còn cả em trai nữa, thật sự rơi vào tay bọn họ?”
Nói đến đây, sắc mặt bố Lâm Tuyết lập tức thay đổi.
“Aiz, chuyện này đều do bố!”
Sau đó, bố Lâm Tuyết liền giải thích chuyện đã xảy ra.