“Má mày, mày dám mắng bố mày ư!”
Cậu ấm kia nhanh chóng giơ tay tung một cái tát thật mạnh vào mặt Thẩm Tư Phàm.
“Bốp!”
Nhưng tay vừa mới cử động thì đã bị Diệp Viễn giơ chân đá bay.
Đám vạm vỡ kia nhanh chóng phản ứng lại, một đám kêu ta là đòi ra tay.
Khi Diệp Viễn chuẩn bị giải quyết hết bọn họ, thì Tiểu Vũ bỗng đứng ra, kéo tay anh, hào hứng nói.
“Anh, để em, để em!”
Diệp Viễn nhìn mấy người kia, đều là người bình thường cả, không phải là đối thủ của Tiểu Vũ, nên anh cũng không ra tay nữa.
“Được rồi, em lên đi!”
Được Diệp Viễn đồng ý, Tiểu Vũ lập tức kích động nhắm về phía tên vạm vỡ to gấp đôi và cao hơn mình hai cái đầu.
Thấy Diệp Viễn để Tiểu Vũ đi giải quyết đám người kia, Lâm Tuyết có chút lo lắng.
“Anh Diệp, Tiểu Vũ em ấy…”
Diệp Viễn chỉ khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm đi! Những người đó không thể đánh lại em gái tôi đâu!”
Tuy Diệp Viễn nói Tiểu Vũ rất giỏi, nhưng Lâm Tuyết vẫn cực kỳ lo lắng.
Không chỉ mình Lâm Tuyết, mấy người Thẩm Tiểu Tiểu đều lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Vũ.
Nhưng ngay sau đó, sự lo lắng của họ đã hóa thành nỗi khiếp sợ.
Bởi vì một mình Tiểu Vũ đánh hết tất cả đám người kia.
Nhìn thấy một đám cao lớn ngã xuống đất, kêu la thảm thiết, ánh mắt bọn họ nhìn Tiểu Vũ đều thay đổi.
“Thế nào? Em lợi hại lắm đúng không?”
Tiểu Vũ như vị tướng quân đắc thắng đi tới trước mặt mọi người.
Gần như là cùng lúc, tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái lên với Tiểu Vũ.
Mà chuyện xảy ra ở đó cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
“Mấy người đó là ai thế? Sao lại dám đánh cả cậu ấm nhà họ Sử, Sử Hạo Tường thế!”
“Ai cần biết bọn nó là ai, dám đánh cậu ấm nhà họ Sử thì chắc chắn là sắp chết đến nơi rồi!”
Đối với những lời bàn tán đó, nhóm Diệp Viễn không hề để ý tới.
“Đi thôi, đến nhà cô xem thử!”
“Được!”
Lâm Tuyết vội vàng gật đầu, chuẩn bị theo mọi người lên xe.
Nhưng đúng lúc này, ven đường bỗng có mấy chiếc xe việt dã chạy tới.
Mấy người đàn ông mặc tây trang từ trên xe bước xuống.
Trong đó có một người đàn ông trung niên trông như quản lý đi tới cúi đầu trước Phạm Thống.
“Anh Phạm, xe mà anh đặt đã được mang đến rồi!”
Trên đường đi, Phạm Thống đã đặt hàng mấy chiếc xế hộp đắt đỏ.
Sau khi mọi người lên xe bèn di chuyển tới nhà Lâm Tuyết trước.
Nhà Lâm Tuyết nằm ở một thôn trấn nhỏ ở huyện Lam Xuân thuộc thành phố Tiềm Long, cách thành phố ba mươi cây số.
Khoảng hơn một tiếng sau, mấy chiếc xe đã đi tới thôn.
Đó là một thôn nhỏ vô cùng lạc hậu và yên bình.
Có thể nhìn thấy những căn nhà bảy tám chục năm tuổi của thế kỷ trước nằm khắp nơi.
Chỉ có căn biệt thự lớn ba tầng rộng khoảng mấy trăm mét vuông ở giữa là có vẻ xa hoa nhất.
Thậm chí còn xa hoa hơn cả căn biệt thự mà Diệp Viễn đang ở hiện tại, trước mặt còn có hơn mười chiếc xế hộp sang trọng.
Được Lâm Tuyết dẫn đường, chiếc xe nhanh chóng đến trước cửa một sân nhà nhỏ bên hông trấn.
Trước cửa còn có mấy chiếc xe, ở đầu xe là mấy tên trông có vẻ lưu manh đang đứng hút thuốc.
Khi những người đó nhìn thấy xe của nhóm Diệp Viễn dừng lại thì sắc mặt đều thay đổi.
Mà Lâm Tuyết thấy mấy người đó thì lòng cũng hoảng hốt, cô ta nhận ra đó là đám lưu manh đầu đường xó chợ trong thôn.
Những người đó xuất hiện trước cửa nhà cô ta khiến Lâm Tuyết vô cùng lo lắng cho sự an toàn của bố mình.
Lâm Tuyết căng thẳng bước xuống xe, vội vàng chạy vào trong sân.
Đám người Diệp Viễn nhìn lướt qua bọn côn đồ kia rồi cũng vội vàng vào trong.
Nhà Lâm Tuyết cực kỳ cũ nát, là một sân viện không tới hai mươi mét vuông, cùng với mấy mấy khu nhà trệt đơn sơ.
Tuy sân khá cũ nát nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.