Ở trong phòng của nhà người khác thì đương nhiên phải trả giá một chút, nên Triệu Ngu giành việc nấu cơm, còn rất “săn sóc” tỏ vẻ muốn tự đi mua đồ ăn.
Lần này Kỷ Tùy không cản cô, anh nhân lúc cô không ở nhà, giặt sạch ga trải giường đã bị làm dơ, vỏ chăn và cả áo ngủ.
Triệu Ngu lái xe đến siêu thị, khi trở về cốp xe đều đã đầy ắp, chỉ có một mình cô thì xách đồ không hết, nên cô chỉ có thể gọi Kỷ Tùy xuống giúp.
Thấy cô không chỉ mua rau và thịt tươi mà còn mua rất nhiều đồ khô, trái cây, cả sữa bỏ, Kỷ Tùy có chút kinh ngạc: “Sao lại mua nhiều vậy?”
Triệu Ngu vừa lấy đồ trong cốp xe ra đưa cho anh, vừa cười hì hì nói: “Không trả tiền cho anh được, chỉ có thể dùng những thứ này để trả thôi.”
Kỷ Tùy bất đắc dĩ: “Không cần khách sáo với tôi như vậy.”
Hai người xách bao lớn bao nhỏ đi vào thang máy, tình cờ gặp được hàng xóm cùng tầng của Kỷ Tùy: “Đi với bạn gái à? Lớn lên rất đẹp, rất xứng đôi với cháu, thật đúng là một đôi trai tài gái sắc.”
Triệu Ngu cười cười xấu hổ, cũng không định giải thích, Kỷ Tụy cũng không biết mở miệng như thế nào nên chỉ có thể cười cười.
Tới trước cửa, Triệu Ngu mới đột nhiên hỏi: “Người con gái mà anh thích, chưa từng tới chỗ anh à?”
Cô đương nhiên biết loại người bận rộn như Trang Diệc Tình không thể tới nơi này tìm Kỷ Tùy, lúc bình thường đều là Kỷ Tùy sẽ nhận điện thoại rồi đến gặp Trang Diệc Tình, nếu không cô cũng không dám chạy tới chỗ này của Kỷ Tùy.
Kỷ Tùy cười cười: “Cô ấy rất bận, không có thời gian tới chỗ tôi.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung: “Tôi… Giờ chỉ coi cô ấy như người thân.”
Triệu Ngu khó hiểu: “Người thân?”
“Ân.” Anh nói thẳng. “Thật ra, cô ấy là chị gái trêи danh nghĩa của tôi – Trang Diệc Tình.”
Triệu Ngu vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ: “Người anh thích hóa ra là vị Phó giám đốc Lan Tỉ a, bảo sao làm anh nhớ mãi không quên như vậy, nhìn gia thế và bộ dạng cũng là nữ cường nhân, hai người quả thật xứng đôi.”
Kỷ Tùy lại cảm thấy, những lời này của cô như đang nói rằng cô và anh không phải người cùng một thế giới, lập tức kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Không thích nữa rồi.” Anh giải thích theo bản năng: “Tôi đã nói với cô rồi, từ lâu tôi đã cố gắng thoát khỏi nó, bây giờ, tôi chỉ xem cô ấy như chị gái.”
Nhìn thẳng vào mắt cô, anh chậm rãi nói: “Triệu Ngu, tôi hi vọng cô cũng sẽ giải thoát sớm hơn, không còn khổ sở nữa. À còn nữa, tôi không phải người thuộc thế giới của bọn họ, tôi cũng giống như cô.”
Triệu Ngu ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu rồi đột nhiên mỉm cười chua xót: “Nếu tôi có thể gặp anh sớm hơn thì tốt rồi.”
Những lời này có quá nhiều ẩn ý, lúc cô nói có sự bất đắc dĩ và vui mừng, Kỷ Tùy nghe xong trong lòng cũng gợn sóng, những suy nghĩ trôi đi trong vô thức.
Nhìn bóng dáng yếu ớt và đơn độc của cô đi ở phía trước, anh đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm lấy cô, muốn… bảo vệ cô thật tốt, làm bạn của cô.
Dù nói là Triệu Ngu xuống bếp, nhưng lúc cô đang nấu ăn, Kỷ Tùy lại nhịn không được nên đi vào giúp, hai người đều giỏi việc nấu nướng nên phối hợp rất ăn ý.
“Năm đầu học tiểu học tôi đã tự nấu ăn.” Vì cao hứng nên Triệu Ngu khó tránh khỏi việc trở nên kiêu ngạo, đắc ý khoe với anh: “Khi đó mẹ tôi thuê một chiếc sạp ở chợ để bán đồ ăn, thức khuya dậy sớm, sau khi tan học tôi cũng không dám đi chơi với bạn bè, mỗi ngày đều phải vội vàng đi tìm mẹ tôi, giúp bà trông sạp rồi về nhà nấu cơm với bà.
Nhưng khách hàng thấy tôi còn nhỏ nên không dám mặc cả, sau đó không tới chỗ mẹ tôi mua đồ nữa, mẹ tôi không còn cách nào khác, dạy tôi nấu cơm và đồ ăn, tôi thấy tôi rất giỏi ở mảng đó, đồ ăn tôi nấu lần đầu tiên làm mẹ tôi khen không dứt, còn tôi thì ăn nguyên một chén lớn.”
Kỷ Tùy im lặng nghe cô nói, nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của cô, khóe môi anh cũng nhếch lên, nhịn không được tưởng tượng ra hành trình từ nhỏ đến lớn của cô. Dần dần anh lại nghĩ đến chính mình, quả thật những thứ bọn họ phải trải qua rất giống nhau, từ nhỏ đã rất cô đơn, cũng đều không có cha, luôn khát khao tình thương của cha.
Cô may mắn hơn anh, có mẹ làm bạn, mà anh cũng may mắn hơn cô, ít nhất thì điều kiện vật chất cũng rất tốt, còn có một người ông yêu thương anh.
Hai người như vậy, sao lại không ở trong cùng một thế giới? Anh thậm chí còn cảm thấy, có khi bọn họ lại là người hiểu nhau nhất.
“Chuyện Tiết Tử Ngang, cô định làm như thế nào?” Khi cùng ngồi vào bàn để ăn cơm trưa, Kỳ Tủy vẫn không nhịn nổi mà mở miệng. Anh biết mình không có tư cách để hỏi, nhưng nghĩ đến giấc mơ tối qua, nghĩ đến việc Tiết Tử Ngang có lẽ vẫn chưa muốn buông tay, anh không khỏi lo lắng.
“Hai ngày nữa lúc đi làm lại…” Triệu Ngu thở dài một tiếng: “Tôi sẽ đến công ty nói chuyện rõ ràng, tôi với anh ấy, đã kết thúc rồi, không thể quay lại.”
“Ân.” Anh cũng không thể tỏ ý gì nhiều, chỉ nói với cô: “Trước khi nói rõ với anh ta thì cô có thể ở chỗ tôi.”
Vì thế Triệu Ngu ở chỗ anh trong hai ngày, trong thời gian đó hai người cũng không ra ngoài chơi, chỉ đi thăm Cù Tư Tiêu, ăn chung bữa cơm với hai mẹ con bọn họ, coi như là chúc Tết. Thời gian còn lại thì hai người họ tự làm việc của mình, cô xem phim, đọc sách, cùng Kỷ Tùy xuống dưới lầu để chạy bộ, Kỷ Tùy cũng sẽ đọc sách của mình, cùng xem phim với cô, rồi cùng nhau nấu nướng.
Ngày qua ngày cứ yên bình như vậy, thậm chí có thể nói là buồn tẻ, nhưng hai người lại rất thích thú sự bình đạm và điềm tĩnh này.
Triệu Ngu cảm nhận được rõ ràng, có một điều vi diệu nào đó đang xoay quanh cô và Kỷ Tùy, dần dần trở nên sâu sắc.
Ngày bắt đầu đi làm là thứ sáu và thứ bảy, cả hai thức dậy rất sớm, sau khi rửa mặt xong, Triệu Ngu hơi do dự nhìn Kỷ Tùy: “À thì… Anh có thể… Giúp tôi được không?”
Kỷ Tùy gật đầu: “Muốn tôi làm gì?”
Triệu Ngu kéo cổ chiếc áo len xuống, lộ ra bờ vai mảnh khảnh, cô cầm ngón tay của Kỷ Tùy, dùng sức cào xuống.
Nhìn cảnh xuân đột nhiên lộ ra trước ngực cô, Kỷ Tùy về cơ bản không kịp phản ứng, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào da thịt trắng nõn của cô, anh mới đột nhiên hoàn hồn.
Nhưng động tác của cô quá nhanh và quá mạnh, anh chưa kịp thu tay lại thì móng tay cứng rắn đã lưu lại vài vệt đỏ rõ rệt trêи vai cô.
“Cô làm gì vậy?” Anh khó hiểu, nhìn dấu vết ngày càng đỏ trêи vai cô, xoay người đi lấy hộp thuốc.
Triệu Ngu nói: “Biết tôi có người đàn ông khác, anh ấy chắc sẽ không dây dưa với tôi nữa.”
Đến đây Kỷ Tùy đã hiểu, nhưng cô cũng không cần tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ?
“Không sao, trêи xe tôi có thuốc chống sẹo.” Triệu Ngu đóng hộp thuốc của Kỷ Tùy lại: “Sau khi anh ấy thấy dấu vết này xong, buổi tối lúc về tôi sẽ bôi thuốc.”
Nhìn cô chậm rãi kéo cổ áo lên, che lại cảnh xuân đang bại lộ, trong lòng Kỷ Tùy lại nổi lên gợn sóng, cũng không tự hỏi, dùng tay anh, hay dùng tay cô, thì có khác gì.
—-
Lời tác giả:
Công lược Kỷ Tùy thì phải từ từ, cho nên đừng chê tui chậm nha, chương tiếp theo hai người nhà họ Tiết sẽ xuất hiện.