Quy Lai (Trở Về)

Chương 72: Kiều diễm (Kỷ Tùy – Hơi H)



Ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống từ nóc nhà, từng tiếng thở dốc bị đè nén lại càng làm đêm nay mờ ám vô cùng.

Áo ngủ của Kỷ Tùy cởi ra nửa vời, anh dựa người vào đầu giường, hai tròng mắt bị ɖu͙ƈ vọng che kín nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.

Triệu Ngu vẫn mặc bộ quần áo mà lúc ban ngày cô mặc ở câu lạc bộ bắn súng, cổ áo hạ thấp làm cảnh xuân trước ngực bại lộ hơn một nửa. Cả bộ ngực đong đưa theo động tác tay của cô, nội y không che đậy được càng khiến hai đầu ti lộ ra càng nhiều, cứ như có thể phá bỏ trở ngại và nhảy ra bất cứ lúc nào.

“Ân…” Kỷ Tùy than nhẹ một tiếng, đến khi nhìn thấy hai quả mận đỏ trần trụi nở rộ trước mặt anh, hầu kết không nhịn được mà di chuyển lên xuống.

“Thoải mái à?” Triệu Ngu ngẩng đầu lên, ý cười nhẹ nhàng nhìn anh, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, tiếp tục chuyển động qua lại trêи ƈôи ȶɦịt đứng thẳng của anh.

“Ân”. Kỷ Tùy miệng đắng lưỡi khô chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt lại gắt gao nhìn ngực của cô.

Triệu Ngu cười cười, tay buông lỏng vật cứng vừa thô vừa lớn, kéo vạt áo của cô lên, áo len rộng thùng thình liền rơi xuống cuối giường.

Vòng eo tinh tế, bụng nhỏ bằng phẳng, làn da trắng nõn, nội y màu ren viền ren bọc bầu ngực lại, đầu иɦũ ɦσα bên trong nội y đã sớm cứng lên, hơi thở cô cũng trở nên run rẩy, quyến rũ vô cùng.

Kỳ Tủy nhìn đến đỏ mắt, muốn duỗi tay ra cầm nhưng toàn thân anh vẫn không thể động đậy, chỉ có thể thở dồn dập.

Cười xinh đẹp pha chút ngượng ngùng, Triệu Ngu nhìn anh rồi ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, duỗi tay ra phía sau cởi nội y ra, hai bầu иɦũ ɦσα không chờ nổi nhảy ra, chậm rãi đưa đến trước mặt anh, ôn nhu nói: “Tôi dùng cái này giúp anh, có được không?

Không đợi Kỷ Tùy trả lời, cô cúi người xuống, cầm hai bầu ngực cọ vào ɖu͙ƈ vọng đang sưng to của anh, kẹp ƈôи ȶɦịt thô dài ở giữa rãnh ngực rồi vuốt ve tới lui.

“Ngô…” Cổ họng Kỷ Tùy phát ra tiếng ngâm nga thoải mái, kiện eo căng thẳng, nhanh chóng đưa đẩy để phối hợp với tiết tấu trước ngực cô.

Khi sắp cao trào, anh bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn, ôm thân mình của cô đè xuống giường, kéo quần cô ra, cắm ƈôи ȶɦịt to lớn vào giữa kẽ ʍôиɠ cô.

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, ở dưới thân anh rêи rỉ, thậm chí là cầu xin nhưng anh cái gì cũng không nghe, đâm càng lúc càng ngày mạnh mẽ, mỗi một lần đâm vào đều đâm đến chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt khiến cô phải kêu khóc không ngừng.

“Không cần… Xin anh… Không cần… Huhu… Cứu tôi… Kỳ Tủy cứu tôi… Kỷ Tùy…..”

Nghe tên của mình, Kỷ Tùy đột nhiên chấn động, khi nhìn dưới thân của mình, trước mắt anh lại là một mảng trống rỗng.

Nhưng tiếng va chạm thân thể, tiếng rêи rỉ và cầu xin của người con gái cứ quanh quẩn bên tai anh, anh nhìn về phía phát ra tiếng động mới phát hiện, cô từ nằm trêи giường đã chuyển thành ở trêи sàn nhà, nửa người trêи vẫn trần trụi như trước, vẫn bị làm bằng tư thế quỳ như cũ, nhưng người đàn ông ở phía sau cô, đã biến thành Tiết Tử Ngang.

“Kỷ Tùy… Kỷ Tùy cứu tôi… Kỷ Tùy…” Cô khóc như hoa lê dính mưa nhìn anh, run rẩy đưa tay về phía anh.

Kỷ Tùy muốn bước đến, muốn dùng một tay kéo động tác thô lỗ của Tiết Tử Ngang ra, nhưng cho dù có cố gắng như thế nào, hai chân anh vẫn như bị giữ chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Anh sốt ruột, anh phẫn nộ, anh liều mạng muốn xông lên phía trước nhưng chân lại không thể động đậy, cũng không mở miệng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cao trào, thét chói tai ở dưới thân Tiết Tử Ngang, sau đó khóc không thành tiếng.

“Triệu Ngu!” Anh giãy giụa hết lần này đến lần khác, cổ họng rốt cuộc cũng phát ra tiếng kêu khàn khàn, Kỷ Tùy đột nhiên mở mắt ra, nhìn ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ mới ý thức được, chỉ là giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này so với các giấc mơ trước kia của anh vô cùng chân thật, cho dù là đoạn kiều diễm hay là đoạn sợ hãi lúc cuối.

Anh chảy mồ hôi rất nhiều, vầng trán hơi ướt, áo ngủ cũng đã ướt đẫm, nhưng rõ ràng nhất là cảm giác dính nhớp lạnh lẽo ở hạ thể.

Đây đã là lần thứ hai Triệu Ngu xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Lần đó, cô uống say nên say sưa cọ xát vào người anh, gợi lên phản ứng sinh lý của anh, anh tắm sạch sẽ bằng nước lạnh mới có thể làm cơ thể vừa xao động an ổn trở lại, nhưng ai ngờ sau khi tiến vào mộng đẹp rồi, anh lại không kiêng nể gì mà lại phát tiết một lần.

Anh biết đối tượng trong mơ là Triệu Ngu, nhưng hình dáng của cô khi đó rất mơ hồ và vẫn giống như vô số mộng xuân khác của anh, không đủ để ảnh hưởng đến trạng thái của anh sau khi tỉnh dậy.

Nhưng hôm nay, cho dù những cảnh trong mơ đã biến mất, dù anh cũng đã tỉnh táo nhưng những hình ảnh trong mơ kia vẫn cứ hiện rõ trước mắt anh, ngay cả ƈôи ȶɦịt vừa bắn tinh xong cũng chuẩn bị ngẩng đầu.

Hơn nữa không chỉ là thân thể không nhịn được, trong lòng anh cũng vô thức suy nghĩ, Tiết Tử Ngang cũng bắt nạt cô như trong mơ sao? Có phải lúc đó cô rất đau đớn và bất lực không? Thậm chí… Có khi nào cô thật sự cầu xin sự giúp đỡ của anh?

Thân thể khô nóng, tâm phiền ý loạn, Kỷ Tùy dứt khoát xốc chăn lên rồi đứng dậy, vẫn mặc bộ quần ngủ giữa háng ướt cả một mảng như vậy mà đi ra khỏi phòng. Đến cửa phòng tắm, nhìn đèn sáng bên trong, anh bỗng nhiên phản ứng, tối hôm qua Triệu Ngu cũng ở đây.

Ngày hôm qua sau khi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, cô định trả tiền cho anh nhưng anh không chịu nhận, cô chỉ có thể mời anh đi ăn cơm.

Sau khi dùng xong bữa tối, cô muốn tiếp tục về khách sạn nhưng nghĩ đến vấn đề an toàn của con gái, anh liền chủ động mở miệng mời cô tới chỗ anh ở. Loại chuyện này chỉ lo lần đầu thôi, hai ba lần sau cũng sẽ rất tự nhiên và bình thường.

Tiếng bơm nước vang lên, Triệu Ngu mở cửa ra, nhìn thấy Kỷ Tùy đứng ở cửa thì có hơi sửng sốt.

Cô không có đồ ngủ nên phải mặc đồ của anh, tuy rộng thùng thình nhưng bộ ngực cao thẳng vẫn như ẩn như hiện, đặc biệt là hai đầu ti dựng lên, dù cách một lớp vải nhưng vẫn lộ rõ.

Quang cảnh này, trong nháy mắt lại làm anh nghĩ đến tất cả mọi thứ trong giấc mơ, bộ ngực trắng nõn, nụ hoa đỏ bừng của cô, đặc biệt là lúc cô kẹp ɖu͙ƈ vọng của anh ở bên trong rồi đưa đẩy….

Kỷ Tùy bất chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thứ ở giữa háng cũng bắt đầu rục rịch, anh còn chưa kịp duỗi tay xuống để che lại thì ánh mắt của Triệu Ngu đã vô tình rơi xuống.

Thấy bộ dáng chân tay luống cuống của cô, mặt Kỷ Tùy nóng lên, cũng bất chấp cả việc chào hỏi với cô mà bước qua người cô.

Nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, Triệu Ngu không nhịn được mà nhếch khóe môi, người đàn ông này ngày thường chắc ít khi chật vật như vậy.

Dựa vào tường hít sâu vài cái, Kỷ Tùy vẫn không thể nén luồng khí nóng trong người, trong lòng vẫn vô thức hoảng loạn như trước.

Vừa rồi khi anh tỉnh dậy từ trong mơ, có khi nào đã kêu tên cô không? Nếu vậy, âm thanh đó có lớn quá không? Có khi nào đã bị cô nghe được không?

Hiện tại vừa thấy cô, hiện lên trước mắt anh là giấc mơ tối qua, về sau còn ở chung một chỗ bình thường với cô như thế nào đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv