Hiện tại cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện, Thương Lục cũng không biết, ngày đó khu gặp được Triệu Ngu thì trong hai người bọn họ, đến tột cùng là ai chật vật hơn ai.
Ngày đó anh mất đi mọi thứ, bao gồm cả nửa cái mạng.
Tên anh trai độc ác sở dĩ lưu lại nửa cái mạng của anh cũng chỉ vì cha của bọn họ còn sống, anh từ nhỏ đã không được yêu thương, lại bị người ta tính kế oan uổng, nhưng ít ra dựa vào mối quan hệ huyết thống này, nên mạng của anh tạm thời mới có thể giữ được.
Nhưng anh rất rõ ràng, một ngày nào đó khi cha mất, cái mạng này của anh cũng sẽ chấm dứt theo.
Anh không cam lòng, trong anh tràn ngập cừu hận, cho nên chẳng sợ giống như “chó nhà có tang”, anh cố gắng liều mạng giãy giụa trong màn mưa kia.
Gãy xương đùi phải, chân trái bị đâm một đao, trêи người còn có vô số miệng vết thương, dù chỉ một chút sức lực để đứng trêи mặt đất anh cũng không còn.
Anh nỗ lực dựa vào tường nửa ngày, thật vất vả mới miễn cưỡng đứng vững, vừa ngẩng đầu thì phát hiện trước mặt mình không biết từ khi nào đã có thêm một cô gái.
Dưới cơn mưa tầm tã, đường phố hẻo lánh chỉ có duy nhất một bóng người.
Thân hình cô thoạt nhìn thật sự quá gầy yếu, sắc mặt trắng bệch không giống như người sống, tuy rằng quần áo đã bị mưa dính ướt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu ẩn hiện trêи đó, chẳng qua không thấy được máu đang chảy ra nên có khả năng những vết máu đó không phải là của cô.
Thậm chí trong đầu Thương Lục còn không khỏi hiện ra một ý nghĩ, có phải cô mới vừa giết người hay không?
Nhưng nếu như vậy thì cũng có liên quan gì đến anh chứ? Anh cũng không khác người sắp chết là mấy.
Hai người đối diện nhau trong màn mưa, yên lặng mà nhìn nhau, nhưng đôi mắt đều là vô thần, trống rỗng, cực kỳ giống hai cái xác không hồn, không có chút ấm áp.
Sau đó, anh cúi đầu tiếp tục chống đỡ vào tường mà chậm chạp bước về phía trước.
Cô cũng lướt qua người anh, giống như một người máy không hề có tình cảm, ngay cả bước chân của cô cũng vô thức giống như cái máy.
Mới đi hai bước, sự đau đớn trêи đùi ập đến làm anh không chống đỡ được, đột nhiên ngã bệt xuống đất, làm văng tung tóe đống nước mưa vẩn đục.
Ngay lần thứ ba cố gắng đứng dậy, người đã đi xa kia lại chậm rãi quay lại chỗ anh, không nói một lời mà đỡ lấy anh, giúp anh bước đi.
Anh cao to, cô gầy yếu, rất nhiều lần cô suýt chút nữa bị anh kéo ngã, nhưng cô vẫn kiên trì chống đỡ cơ thể anh, mang theo anh từng bước một đi về phía trước.
Thương Lục biết, cứ đi như vậy, trời tối cũng không thể đến bệnh viện được, huống chi, máu trêи người anh, chỉ sợ chưa đi được nửa đường thì đã chảy hết.
Hiển nhiên cô cũng ý thức được điểm này nên mới hỏi anh: “Di động của tôi đã rớt xuống nước, không thể dùng, còn của anh thì sao?”
Giọng cô đặc biệt khàn, giống như là dây thanh quản bị tổn thương.
Thương Lục nói: “Cũng hỏng rồi.”
Lúc đám người kia ra tay thì cũng đã sớm đập tan.
Cô nhìn bốn phía xung quanh rồi dìu anh đến bên ngoài một cái gara đã đóng cửa, miễn cưỡng dùng mái hiên tránh tạm cơn mưa đang trút xuống kia: “Tôi tìm người mượn điện thoại gọi xe cứu thương, ở đây chờ tôi.”
Rõ ràng nhìn cô yếu ớt là thế, dường như chỉ cần không cẩn thận thì liền bị cơn mưa to kia cuốn đi mất, nhưng khi nghe câu nói này của cô, Thương Lục lại cảm thấy cô có thể tiếp thêm sức mạnh cho người khác.
Anh gật gật đầu, chưa nói cảm ơn mà chỉ nhìn cô và cất lời: “Gọi cho bạn của tôi, tôi đọc số điện thoại cho cô nghe.”
Số điện thoại gồm 11 con số, anh chỉ nói một lần cô liền nhớ kỹ, đương nhiên cô còn nhớ cả tên của anh.
Anh liền lẳng lặng dựa vào cửa gara. Nhìn bóng dáng cô chậm rãi biến mất ở trong mưa, không có chút gì là lo lắng; lại nhìn thân ảnh của cô xuất hiện trước mắt mình một lần nữa, cũng không có bất cứ niềm kinh hỉ nào.
Không rõ vì sao anh lại vô cùng tín nhiệm cô và có niềm tin vững chắc rằng cô sẽ trở về.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh và nói: “Gọi rồi, anh ta nói sẽ nhanh chóng tới tìm anh.”
Sau đó hai người cứ ngồi như vậy, không ai mở miệng, thẳng đến khi tên bác sĩ bạn của anh tìm đến và đón họ.
Trước khi bị đưa vào phòng phẫu thuật, anh dặn dò với bạn mình một câu: “Giúp đỡ cô ấy giùm tôi.”
Xem trạng thái của cô, hẳn là đang mang bệnh.
Nhưng chờ khi anh ra khỏi phòng phẫu thuật, bạn anh lại nói cho anh biết, 3 tháng trước cô đã bị sảy thai, phải giải phẫu cắt bỏ t.ử ƈυиɠ, hai ngày vừa rồi lại còn quan hệ tình ɖu͙ƈ kịch liệt, phần thân dưới đã bị xé rách và nhiễm trùng.
Nhìn vào trạng thái tinh thần của cô, Thương Lục phán đoán cô bị bạo lực về tinh thần lẫn thân thể.
Không chỉ thân thể cần được điều trị tốt mà vết thương trong lòng cũng cần được chữa trị. Bọn họ cùng nhau ở tại bệnh viện tư nhân của bạn anh để dưỡng bệnh trong hai phòng bệnh gần kề nhau, anh nhờ bạn mình tìm bác sĩ tâm lý cho cô.
Dù là thân thể hay tinh thần, từ đầu đến cuối cô đều phối hợp trị liệu, không làm ra vẻ cũng không khách khí với anh, rõ ràng nhìn cô đã suy yếu đến mức không có sức sống, nhưng cô vẫn luôn kiên trì và chăm chỉ, cực kỳ giống như anh lúc ở trong mưa – liều mạng giãy giụa.
Cô không chủ động nhắc tới, anh cũng không hỏi những chuyện đã qua, tựa như cô cũng chưa từng hỏi qua chuyện của anh.
Chỉ là bác sĩ tâm lý lén để lộ ra, trị liệu tâm lý cho cô rất khó có đột phá, cô tựa hồ đã trải qua không ít thống khổ, nhưng những chuyện đã trải qua đều bị cô gắt gao giữ kín trong lòng, điều bọn họ có thể làm chỉ là giúp cô từ bỏ thói quen nghiện thuốc lá.
Lúc mới vào viện, một ngày cô hút vài bao thuốc lá.
Sau đó, thân thể của cô được điều trị tốt, anh cũng có thể xuất viện tĩnh dưỡng, thấy cô dường như không có nhà để về, anh hỏi cô: “Cô có muốn đến chỗ của tôi không?”
Cô nói: “Được.”
Bọn họ trước nay đều không hề giữ kẽ với nhau, cũng chưa từng nói qua một câu cảm ơn với đối phương, chỉ trừ việc bọn họ không muốn nói đến những thống khổ tiềm tàng ở trong lòng, thì ngoài ra cũng không đề phòng lẫn nhau.
Cô ở lại biệt thự của anh nửa tháng, có một ngày đang ăn cơm cô đột nhiên hỏi anh: “Anh là người có tiền đúng không?”
Kỳ thật từ lúc ở lại bệnh viện tư nhân, cho đến khi ở trong biệt thự này, lại thấy siêu xe trong gara biệt thự, vấn đề này đã có đáp án rất rõ ràng.
Nhưng cô muốn xác nhận lại một lần nữa, anh cũng nghiêm túc trả lời: “Tôi hiện tại cũng coi như là tương đương với phá sản, nhưng mà hẳn vẫn được xem là kẻ có tiền như lời cô nói.”
Cô cười cười và hỏi: “Vậy anh có thể bao dưỡng tôi không?”
Rất kỳ quái, từ trong miệng cô nghe được hai chữ “Bao dưỡng” này, anh thấy cũng không hề ngạc nhiên.
Không phải anh cảm thấy cô là loại người vì tiền tài mà bán mình, chỉ là anh biết rõ những người giống như bọn họ, giãy giụa trong đau khổ, nên có làm ra chuyện gì cũng không cảm thấy nhạc nhiên.
Anh nhìn cô và cười cười: “Được a, vậy cô muốn tôi làm gì giúp cô?”
Cô nói: “Tôi muốn sửa tên, muốn cho cái tên Đường Hi từ nay hoàn toàn biến mất trêи cõi đời, còn muốn theo anh sang Mỹ.”
Lúc anh gọi điện thoại nói chuyện đi Mỹ, cô nghe được.
Anh không có chút do dự nào mà đáp: “Được thôi.”