“Yên tâm đi, cắt bỏ t.ử ƈυиɠ cũng không hẳn là chuyện nghiêm trọng, cậu không cần phải lo lắng như vậy, chẳng phải cô ấy cũng biết bản thân mình đã làm giải phẫu gì sao, khả năng còn cổ t.ử ƈυиɠ và buồng trứng thì sao?
Dù sao cậu trước tiên cũng đừng tự doạ mình như vậy, không cần lên mạng tra những thông tin lung tung rối loạn đó, gì mà sẽ mau lão hoá, rồi rút ngắn tuổi thọ, đừng tin mấy chuyện không chính xác như vậy, phải dựa vào tình trạng bệnh án hiện tại mà phân tích, không phải là cậu không biết trêи mạng có một số người không biết có được bao nhiêu kiến thức chuyên khoa mà lại thích đi nói mấy chuyện giật gân, cảm mạo bình thường cũng có thể nói thành ung thư.
Nếu quan tâm người ta như vậy, vậy thì tìm người ta hỏi cho rõ ràng, tốt nhất là mang cô ấy tới bệnh viện uy tín để kiểm tra toàn bộ, kiểm tra sức khoẻ định kỳ cũng là chuyện cần thiết, nếu cậu cảm thấy y thuật của tôi chưa tốt, thì tôi có thể gửi cho cậu thông tin của thầy tôi, y thuật của thầy ấy đứng đầu ngành đó.
Nhưng mà cậu có bạn gái từ lúc nào vậy, sao tôi lại không biết? Không phải là cậu đã đồng ý người mà ông già nhà cậu sắp xếp cho đó chứ…”
Bạn bè bên kia vẫn còn lại nhải ở trong điện thoại không dứt, nhưng không liên quan đến chuyện bệnh tình, Tiết Trạm một câu cũng không nghe vào tai, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt —— Thương Lục đang ở bên trong.
Anh tận mắt nhìn thấy Thương Lục gọi điện thoại cho Triệu Ngu, Triệu Ngu không những nhận điện thoại, mà còn nói cho Thương Lục biết địa chỉ và số phòng bệnh.
Nghe Thương Lục khi nói chuyện điện thoại với Triệu Ngu dùng giọng điệu rất ôn nhu lại vô cùng quan tâm, nhìn Thương Lục sau khi đến phòng bệnh của Triệu Ngu thái độ tự nhiên lại quen thuộc, anh liền biết người gây tổn thương cho cô không phải là Thương Lục.
Anh cũng có thể nhìn ra, quan hệ giữa hai người không đơn giản chỉ là kim chủ cùng tình nhân.
Nếu không phải là Thương Lục, anh suy đoán khả năng là chỉ còn lại một người.
Kết thúc điện thoại, vừa vặn nhìn thấy email vừa được gửi đến, Tiết Trạm mới mở ra cả người đều sửng sốt.
Không phải Lăng Kiến Vi, mà là Trang Diệp.
Anh cho rằng, Lăng Kiến Vi có thể cho Triệu Ngu một ân tình lớn như vậy, có lẽ xuất phát từ việc cảm thấy bản thân nợ cô, nhưng lại không nghĩ tới, lúc học đại học Triệu Ngu có quen bạn trai, lại còn là Trang Diệp, Trang Diệp của Lan Tỉ.
Cho nên, đứa bé kia là của Trang Diệp? Hại cô sinh non lại mất đi t.ử ƈυиɠ, cũng là Trang Diệp? Hoặc là những người khác trong nhà họ Trang?
Cô tới Hoa Xán là nhằm mục đích tiếp cận anh, muốn mượn anh – một đối thủ cạnh tranh, để trả thù nhà họ Trang?
Không, khả năng còn không chỉ có vậy. Mẹ và bạn tốt của cô, cái gọi là sự cố ngoài ý muốn 4 năm trước, thêm cả Hứa Thừa Ngôn…
Đột nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, không màng Triệu Ngu vừa nãy nói “Muốn cùng Thương Lục nói chuyện riêng”, Tiết Trạm vài bước liền đi tới trước mặt cô: “Có phải Trang Diệc Tình hay không? Không phải là em không cẩn thận đẩy Ngu Cẩn xuống lầu, mà kẻ hại cả ba người ngã xuống là Trang Diệc Tình có đúng không?”
Triệu Ngu vẫn ngơ ngác ngồi ở trêи giường như cũ, không trả lời vấn đề của anh, nhưng anh có thể tinh tường nhận ra, Thương Lục ngồi ở mép giường đang nắm chặt tay cô.
Cật lực nhịn xuống xúc động muốn xông lên phía trước đẩy Thương Lục ra, Tiết Trạm nhẹ nhàng nhắm mắt, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện em cùng Lăng Kiến Vi là như thế nào? 4 năm trước, hai nhà Trang – Lăng xảy ra mâu thuẫn, có phải là vì em hay không?”
Triệu Ngu ngước mắt nhìn Thương Lục, cô biết, anh cũng muốn biết những điều đó, những chuyện liên quan đến cô chỉ có duy nhất khoảng thời gian đó là Thương Lục không rõ ràng.
Chỉ là khoảng thời gian đó, nên nói từ đâu đây?
Nhìn Thương Lục cười cười, cô hỏi: “Có thuốc lá không?”
Thương Lục gật đầu, lấy từ trong túi ra gói thuốc cùng bật lửa rồi mở gói thuốc đưa cho cô. Đây là anh mua ở cửa hàng tiện lợi ở cạnh bệnh viện, đoán được cô có khả năng sẽ cần.
Bật lửa mồi điếu thuốc hút hai hơi, Triệu Ngu mới thấp giọng cười cười: “Kỳ thật, rất đơn giản, Trang Diệc Tình không dám để em chết, sợ em chết cô ta sẽ không lừa được Trang Diệp, nên mới cho người đưa em đi bệnh viện chữa trị, sau đó lại dùng cha mẹ nuôi để uy hϊế͙p͙ em.
Trong thời gian ở bệnh viện, em như là… Bị giam lỏng, cô ta thường xuyên gửi tin nhắn cho Trang Diệp nói với anh ấy rằng em sống rất tốt, thời gian cứ như vậy trôi qua, em dường như không biết rõ ngày đêm. Cho nên lúc xuất viện thấy Lăng Kiến Vi tới tìm mình, em liền lừa cậu ấy, nói với cậu ấy là em và Trang Diệp đã chia tay, còn quyến rũ cậu ấy lên giường cùng mình.
Dù sao Trang Diệc Tình cũng sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô ta sẽ sắp xếp để Trang Diệp trở về, để Trang Diệp có thể tận mắt nhìn thấy em phản bội anh ấy. Vì thế, Trang Diệp liền bị lừa kêu về nước do trong nhà có việc gấp, lại bị sắp đặt để tình cờ bắt gian em ở trêи giường.”
Tay kẹp điếu thuốc không ngừng run rẩy, mạnh mẽ hút vài hơi vẫn không thể khống chế được phản ứng của thân thể, Triệu Ngu lại tiếp tục đưa điếu thuốc lên miệng cho đến khi nó tàn hết, lại tiếp tục lấy ra một điếu khác.
Cô nghiện thuốc lá, chính là do khoảng thời gian còn ở trong bệnh viện kia tạo thành.
Thân thể đau, trong lòng càng đau, làm thế nào cũng không thể giảm bớt, cô yêu cầu bác sĩ cho cô thuốc an thần, cho cô thuốc giảm đau, nhưng tất cả đều vô dụng.
Cô muốn đi theo mẹ cùng Tiểu Cẩn, đáng tiếc Trang Diệc Tình lại cho người trông coi cô rất kĩ nên cô không có cách nào khác. Hơn nữa, cô biết, cô không thể cứ như vậy mà chết đi, mẹ cùng Tiểu Cẩn sẽ thất vọng, cha mẹ nuôi vẫn cần cô chăm sóc, Trang Diệc Tình vẫn còn sống tốt, một người như cô ta không thể xem mọi chuyện như chưa xảy ra mà sống tốt được.
Triệu Ngu muốn uống rượu, muốn say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng thân thể của cô không cho phép.
Cô thậm chí còn nghĩ tới chuyện dùng ma túy, cô biết chỉ cần cô mở miệng, Trang Diệc Tình nhất định sẽ rất vui vẻ mà đáp ứng, vì thế cô lại không cam lòng, cô không thể sống như ý của cô ta, tự hủy diệt chính mình.
Đến cuối cùng, cô chỉ có thể không màng đến lời khuyên can của bác sĩ, dựa vào thuốc lá mà sống tiếp. Trong mắt Trang Diệc Tình cô chỉ là một phế nhân sắp bị ép điên, không có can đảm phản kháng, càng không có năng lực phản kháng.
Đột nhiên Lăng Kiến Vi lại xuất hiện, như cọng rơm cứu lấy mạng cô.
Cô không dám mong chờ Lăng Kiến Vi cứu cô ra khỏi cái nhà giam này, không mong Lăng Kiến Vi có thể vì cô mà đối chọi với nhà họ Trang, nhưng cô biết, có chứng cứ cô phạm sai lầm, kẻ tự cao tự đại như Trang Diệc Tình sẽ không còn cố kỵ cô, chỉ cần Trang Diệp thất vọng và hết hy vọng với cô, thì có lẽ cô sẽ được tự do.
Cầm chặt bàn tay còn lại đang phát run của cô, Thương Lục nói: “Không chỉ là muốn mượn cơ hội đó để thoát khỏi sự khống chế của Trang Diệc Tình mà em còn phải dùng cách như vậy để bức chính mình chặt đứt mọi quan hệ với Trang Diệp, buộc cậu ta hận em, để chính mình toàn tâm toàn ý mà báo thù, đúng không?”
Triệu Ngu nhả một làn khỏi thuốc thật dài, nhìn Thương Lục và cười cười: “Anh biết à?”
Thương Lục gật đầu.
Không ai có thể hiểu rõ cảm giác này hơn so với anh.
Trước đay, chuyện có thể nhẫn nhịn anh vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, dù sao những thứ gọi là danh lợi, tài phú, anh căn bản chưa từng để bụng, anh chỉ muốn sống thật tốt cùng mẹ mình.
Nhưng cuối cùng thì sao? Bị người ta lừa gạt, phản bội, tính kế, anh mất mẹ, suýt chút nữa cũng mất luôn cả mạng của mình.
Lúc chỉ còn hai bàn tay trắng, chìm đắm trong hận thù lẫn hối hận, anh liền quyết tâm trả thù, chỉ khi mất hết tất cả thì ý chí báo thù mới có thể mạnh hơn hết thảy.
“Cho nên, ngày đó lúc chúng ta gặp được nhau, chính là ngày mà Trang Diệp bị sắp đặt đi bắt gian?”
Triệu Ngu gật đầu.
Thương Lục nhìn cô, cười cười.
Cùng một ngày, chúng ta cùng rơi vào địa ngục.