Ngay giây phút bị đẩy ngã cảm giác rét lạnh liền biến mất, cơ thể dần có lực trở lại, Triệu Tường giật giật cánh tay, kinh hỉ phát hiện ra bản thân lại có quyền điều khiển tứ chi.
Trước tiên cậu sờ phía sau lưng, dĩ nhiên không chạm phải cái gì, vật kia cũng biến mất.
Trong bóng đêm, tiếng bước chân vang lên hướng cậu đi tới, cậu không thấy sợ vì cảm giác nguy hiểm vốn vây xung quanh giờ đã biến mất không còn tung tích. Trước mắt không phải là thứ kia, là người!
Người nọ đi đến trước mặt cậu, ngồi chồm hổm xuống. Triệu Tường kinh ngạc phát hiện đây là chủ nhiệm lớp Ninh Xuyên, Yến Giang.
Yến Giang lúc này không có cảm giác ôn hòa như trước, lạnh nhạt nói, "Chu Hân Vũ đâu?"
Triệu Tường sửng sốt, đầu óc chuyển động nhanh chóng đứng lên, cậu cau mày, "Trong nháy mắt cúp điện đó cô ấy đã biến mất."
Nghe xong, Yến Giang lập tức đứng lên, hướng đến phòng vẽ tranh mà đi.
Triệu Tường theo sau, cậu phỏng đoán không chừng Yến Giang có liên quan.
Hai người tìm kiếm trong phòng vẽ một lát, đúng như lời Triệu Tường nói, Chu Hân Vũ đột nhiên biến mất, bút vẽ và bảng màu rơi trên đất có thể làm bằng chứng.
Lần nữa đi vào phòng vẽ, dù là trong khung cảnh không có ánh sáng, Triệu Tường phát hiện cậu cư nhiên không sợ, chẳng lẽ là do có người cứu mình đi theo?
Nghĩ vậy Triệu Tường hướng về người không biết từ khi nào mò ra đèn pin, đang tìm mò thu gom gì đó hỏi, "Thầy cứu em phải không?"
Yến Giang cũng không quay đầu lại nói, "Không thì là ai? Nếu không có tôi cậu đã sớm chết."
Triệu Tường mang theo ý cười nói, "Cái kia...cảm ơn thầy, thầy Yến."
Yến Giang khựng lại một chút, anh tựa hồ nhận ra được ngữ khí vừa rồi không phải là loại một thầy giáo nên có.
"Thầy Yến nghĩ sao về lần cúp điện này?"
Yến Giang bình thường trở lại, nói, "Dây điện bị chuột cắn, đang sửa."
Triệu Tường quả quyết nói, "Là mèo."
Yến Giang xoay người nhìn cậu nói, "Vì sao lại khẳng định như vậy?"
Triệu Tường chỉ vào khung tranh đang đỡ bức tranh vẽ thi thể mèo nói, "Vì nó!"
Yến Giang nhìn chằm chằm cậu, Triệu Tường cũng thong dong nghênh đón ánh mắt đó. Một lát sau, Triệu Tường nhẹ giọng nói, "Thầy, toàn bộ quá trình em đều nhìn thấy, đừng nghĩ oan em, vừa rồi em biết là có cái gì đó tấn công em."
Yến Giang cười nói, "Đừng khẩn trương, tôi sẽ nói cho cậu là có chuyện gì xảy ra-"
Lời Yến Giang bị gián đoạn bởi ánh sáng, đèn sáng lên, hai người đồng loạt nhìn sang bức tranh, nhưng trên đó chỉ còn là một màng trắng, nét vẽ trên giấy vẽ đã biến mất.
Yến Giang đột nhiên nói, "Nguy rồi!"
"Cái gì?", Triệu Tường ngạc nhiên nói.
"Phải nhanh chóng tìm được Chu Hân Vũ! Đúng rồi, cậu có nhìn qua bức tranh kia chưa?"
"Dĩ nhiên đã nhìn qua..."
Yến Giang cau mày nói, "Mấy ngày này tốt nhất đừng ở một mình.", nói xong liền rời rất nhanh đi, đợi Triệu Tường phản ứng lại đã không theo kịp.
Chẳng lẽ đã nhìn thấy bức tranh đều sẽ gặp nguy hiểm?! Cả mình và Ninh Xuyên đều đã nhìn qua, chẳng phải đều xong đời!
Không yên lòng đợi qua một đêm, Triệu Tường muốn tìm Yến Giang hỏi rõ ràng. Cậu chạy đến tòa nhà dạy học gần nhất liền thấy lối đi bị vây chặt như nêm cối, trước cửa tòa nhà còn có xe cảnh sát, nghe mấy học sinh bàn luận một lát, hình như là có người chết.
Lúc này, nhiều giáo viên đến đuổi học sinh trở về, bởi vì có chuyện xảy ra, hôm nay nghỉ dạy một ngày, trong đó còn có Yến Giang.
Đám người giải tán phân nửa, có vài người vì xem náo nhiệt mà không rời đi hẳn, đứng xa xa nhìn, Triệu Tường là đứng trong đám người này.
Đợi một lát, Triệu Tường thấy Yến Giang hướng bên này nhìn một chút, sau lại hướng tòa nhà phòng ban của khoa đi đến, Triệu Tường đi theo.
Còn cách phòng ban một khoảng, Yến Giang dừng bước, xoay người đối diện Triệu Tường nói, "Sớm thấy cậu, có chuyện gì thì hỏi đi."
Triệu Tường đem lời muốn hỏi nuốt trở lại trong bụng, hỏi cái khác, "Thầy Yến hôm qua vội đi đâu vậy?"
Lời ra khỏi miệng cậu mới ý thức được, đây cũng là chuyện cậu muốn biết nhất.
Yến Giang cũng không so đo cái này, anh ta trả lời, "Hôm qua nhìn thấy nét vẽ đột nhiên biến mất, tôi vẫn luôn nghĩ đến một khả năng.", anh dừng một chút, ánh mắt nhìn Triệu Tường, "Có phải cậu luôn có ý đồ ngăn cản Chu Hân Vũ hoàn thành bức tranh kia?"
Triệu Tường kinh ngạc, "Sao thầy biết?"
Yến Giang nhìn cậu tròn mắt cười nói, "Tôi luôn chú ý đến cậu a(~)."
Lời này dễ làm cho người ta liên tưởng sâu xa, Triệu Tường đỏ mặt nói, "Thầy, thầy chú ý em cái gì?"
Yến Giang từ từ nói, "Cậu không phải luôn quấn lấy trò ấy sao?"
Triệu Tường càng thêm ngượng, "Cái kia, không phải...ừm, em là muốn cản cô ấy. Có nhiều thứ không thích hợp cứ xuất hiện từ khi cô ấy vẽ bức tranh kia, hơn nữa..."
"Hơn nữa, theo tiến độ bức tranh, cái không thích hợp kia càng lúc càng nghiêm trọng."
"Đúng.", Triệu Tường kinh ngạc nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy thầy Yến này không tầm thường.
"Cho nên cậu cảm thấy phải cản trò ấy, bởi vì có thể khi bức tranh hoàn thành, tất cả đều trở nên muộn.", Yến Giang nói tiếp.
"Chẳng lẽ không phải?"
"Cậu sai rồi!", không nghĩ đến Yến Giang trực tiếp phủ định cậu, Triệu Tường nhíu chặt mi, bị phản bác trực tiếp làm cậu rất mất hứng. Cậu không nhúc nhích trừng mắt nhìn Yến Giang, quyết tâm đòi được cái lý do.
Yến Giang thầm nghĩ, vẫn là trẻ con, thực thiếu kiên nhẫn.
"Cậu cũng không sai ngay từ đầu, vấn đề là bắt nguồn từ bức tranh, hơn nữa chính là thi thể con mèo, Chu Hân Vũ cũng là vì bắt nó bước ra khỏi tranh nên dị thường mới xuất hiện." anh tạm dừng, vừa lòng nhìn thanh niên trước mắt lộ ra một tia gấp gáp, tiếp tục nói, "Mấu chốt ở chỗ cậu hiểu nhầm."
"Hiểu nhầm?"
Yến Giang gật gật đầu, "Không phải lúc bức tranh hoàn thành sẽ phát sinh chuyện không tốt, mà là bức tranh không được hoàn thành mới có chuyện xảy ra, nên Chu Hân Vũ vô luận như nào cũng phải hoàn thành nó."
Lần này không thể nghi ngờ đã mang cho Triệu Tường chấn động rất lớn, cậu không thể nào nghĩ ra cư nhiên mọi chuyện là vậy, nếu thật...vậy lúc đó suýt nữa cậu đã tạo ra một sai lầm lớn không thể cứu vãn!
Cậu ngây người một lúc lâu mới ngây ngốc nói, "Vậy sao nó lại ngày càng lợi hại?", không đợi Yến Giang trả lời cậu đã bừng tỉnh đại ngộ kêu, "Chẳng lẽ nó cũng sợ bức tranh kia hoàn thành!"
Thấy Yến Giang vẫn mỉm cười nhìn mình, cậu ngượng ngùng cười, "Thầy hỏi em có nhìn thấy bức tranh chưa, có phải là sợ có người chọc nó nổi giận?"
Yến Giang gật đầu nói, "Vốn là như vậy. Chỉ là không biết vì sao nó xuống tay với cậu, không phải tất cả những người nhìn thấy bức tranh đều gặp chuyện."
Triệu Tường tò mò hỏi, "Người như nào thì sẽ gặp chuyện?"
Yến Giang mơ hồ đáp lời, "Người dụng tâm kín đáo."
Triệu Tường thật muốn hỏi anh ta, người dụng tâm kín đáo hay là chỉ chính bản thân. Cậu không được tự nhiên một lúc, hỏi, "Thầy hôm qua đi gấp vậy là tìm Chu Hân Vũ phải không? Đã tìm được rồi sao?"
Yến Giang lắc đầu, "Không có, cũng không ở trong ký túc xá."
Triệu Tường nghĩ một hồi, nói, "Vấn đề cuối cùng, hôm nay có chuyện gì thế?"
"Một học sinh đã chết, là học sinh trong khoa các cậu, hẳn cũng là người đã thấy qua bức tranh, tử trạng tốt nhất cậu không nên thấy.", nhìn thấy cậu muốn nói lại thôi, Yến Giang lập tức cảnh cáo.
Triệu Tường thức thời im miệng, nếu tử trạng thật thê thảm như thế cậu cũng không tình nguyện muốn biết.
Yến Giang thưởng thức biểu tình sinh động của cậu, bỗng nhiên nói, "Tôi cũng có một vấn đề."
"Sao?"
Anh nhìn biểu tình ngơ ngơ ngác ngác của Triệu Tường chậm rãi câu khóe môi, "Cậu vì sao có thể nhìn ra bức tranh không bình thường? Bởi vì nó máu me?"
Triệu Tường nghe xong liền trầm mặc, cậu không biết có nên nói hay không, nói rằng mình cảm ứng được nguy hiểm, anh ta sẽ tin sao? Lại nói, cậu cũng không quá tin tưởng thầy Yến.
Do dự một lát, cậu vẫn nói, nhưng tỉnh lược lý do vì sao có năng lực và sự kiện xe buýt kia, cậu vẫn có chút tâm nhãn.
Nghe xong Yến Giang cực kì hâm mộ, Triệu Tường cười khổ nói, "Ngoại trừ cảm ứng được nguy hiểm còn lại đều vô dụng, đối mặt với hiểm nguy cũng không có năng lực phản kháng."
Yến Giang an ủi cậu, có so với không có vẫn tốt hơn, ít nhất có thể chuẩn bị trước linh tinh. Triệu Tường nghe xong rất muốn đánh anh, cuối cùng nhìn anh một bộ dáng cao lớn, còn có tâm an ủi mình liền thôi.
Giáo sư Yến kỳ thật không xấu, tuổi cũng không lớn, vừa vặn hơn Triệu Tường 5 tuổi, nhưng dáng người thật là thúc ngựa đuổi không kịp. Một người vừa gầy vừa không cao, một người thể trạng mạnh khỏe làm cho người người hâm mộ, hai người đứng cạnh nhau thì giáo sư Yến cơ hồ có thể một tay nhấc cậu lên, chiều cao lệch nhau tận một cái đầu.
Yến Giang chợt nghiêm túc nói, "Chuyện này cậu đừng quản, chỉ cần cậu không tham dự vào thì sẽ không có việc gì, mấy người kia, tuy lời này không dễ nghe, nhưng chắc chắn đều có lý do nên mới chết."
Chẳng biết vì sao, nghe anh nói vậy đáy lòng Triệu Tường không thoải mái, giống như mạng người không giống nhau vậy. Tuy cậu không phải người thiện lương gì, nhưng trơ mắt nhìn bi kịch phát sinh vẫn rất khó chịu, lương tâm không bỏ qua được, bởi vì ma quỷ sẽ tấn công con người chứ không chỉ kẻ ác, đương nhiên đây là đứng ở lập trường con người mà nhìn nhận.
Triệu Tường là con người, sao có thể nhìn đồng loại bị hại mà thờ ơ? Đặc biệt là trong tình huống cậu biết rõ.
Cậu lẳng lặng nói, "Đã rõ."
Yến Giang nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, nói, "Tôi đi đây."
"Gặp thầy sau."
Trên đường trở về, Triệu Tường cẩn thận tự hỏi, cậu nhìn bạn học bị hại, lương tâm bất an, nếu bản thân không có khả năng đối đầu với ma quỷ vậy chỉ có thể tận lực nhắc họ đề phòng, tốt nhất là phải biết được vì sao những người kia bị nó quấn lấy.
...đi hỏi vài người vậy.
–Hết chương 4–