Chu Hân Vũ nằm trên giường, như trước không thể ngủ, cô vẫn luôn tự hỏi về mấy lời của Yến Giang.
Trước đây không cảm thấy, hôm nay được thầy nhắc nhở mới nhớ ra, vì sao ký ức kia vẫn rất rõ ràng? Bình thường không phải thời gian càng dài thì ký ức sẽ theo đó mơ hồ sao? Nhưng cô ngược lại, cô có thể tả lại cảnh kia rõ ràng, thậm chí cả màu sắc khung cảnh cũng sẽ không có thêm thắt thay đổi gì.
Cô nhớ lại lời Yến Giang nói, "Rất thật.". Cô biết trình độ của bản thân, cho dù các giáo viên đều khen ngợi, thậm chí cả khoa còn xem cô là thiên tài khó gặp, nhưng cô vẫn hoàn toàn rõ ràng trình độ của bản...được tâng bốc lên chín tầng mây đó chẳng qua là xem mặt mũi cha cô mà thôi, muốn nịnh bợ nhà cô mà thôi, những người như vậy, cô chán ghét từ tận đáy lòng.
Nhưng đánh giá của Yến Giang chắc chắn không dựa trên những thứ đó. Thứ nhất, gia cảnh nhà thầy không thua kém cô, không cần tâng bốc cô, thứ hai, thầy xem tranh vẽ như người thân, Chu Hân Vũ không tin thầy lại lừa gạt. Người chân chính yêu thích tranh vẽ chính là người xem vẽ tranh là niềm kiêu ngạo của bản thân, tuyệt đối không nói sai về nó. Chu Hân Vũ tin tưởng, bởi vì, cô là người như thế.
Cho nên khi Yến Giang nói "Rất thật" Chu Hân Vũ liền cảm thấy sợ hãi, cẩn thận hồi tưởng, khung cảnh khi chết của mèo nhỏ rất bi thảm, máu không ngừng chảy, ánh mắt cầu xin...hoàn toàn giống bức tranh đó!
Giống như ai đó bấm nút "dừng" ngay tại khoảnh khắc kia.
Chu Hân Vũ đột nhiên trốn vào chăn, bọc lại cả đầu, ở thời điểm hạ chí, cô tự dưng cảm thấy lạnh run người.
Bất chợt cô nghe thấy một thanh âm, rất nhỏ, cô thả chậm hô hấp, cẩn thận nghe ngóng, chậm rãi cô nghe được rõ ràng, là tiếng mèo kêu. Một tiếng lại một tiếng, càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng, giống như là vang lên ngay bên tai.
Chu Hân Vũ không dám động, bên trong chăn tối đen, trong nháy mắt cô như không cảm giác được sự tồn tại của bản thân. Chợt, cô cảm thấy chăn dường như lún xuống, giống như có thứ gì đi lại ở phía trên, dừng lại ngay trên đầu cô.
Tiếng mèo kêu to lên, thanh âm kia giống như có người hét vào tai. Lập tức, cô cảm giác chăn bị ấn xuống, trên bụng đau nhức, tựa như bị vật đè lên.
"A!", Chu Hân Vũ hét to ngồi bật dậy, lấy tay che bụng, mặt nhăn nhó.
Một tiếng kêu sợ hãi đánh thức những người khác trong phòng ký túc xá, không biết ai mở đèn, một cô gái đến dưới giường cô ngửa đầu lên hỏi, "Chu Hân Vũ, cậu sao thế?"
Trong lòng các cô gái đều có chút sợ hãi, tiếng hét vừa nãy rất lớn, lại nhìn Chu Hân Vũ tóc tai bù xù, mặt vặn vẹo đau đớn, bọn họ đều lo lắng.
Chu Hân Vũ nghiêm gương mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói, "Không sao, gặp ác mộng, mọi người mau ngủ đi."
Cô gái lo lắng nói, "Thật không sao? Chu Hân Vũ, nếu cậu sợ vậy thì chúng ta ngủ chung đi."
Chu Hân Vũ lắc đầu, im lặng nằm xuống.
Trong mắt mọi người, Chu Hân Vũ là một cô gái văn nhã an tĩnh, tuy rằng không thể trò chuyện thật thân mật nhưng đối đãi với bạn bè rất thoải mái, cho nên hiện tại mọi người đều quan tâm cô thật lòng.
Cô gái bật đèn lúc nãy thấy Chu Hân Vũ nghiêng người nằm xuống, bất đắc dĩ lắc đầu với những người kia, sau cũng tắt đèn bò lên giường.
Chu Hân Vũ mở to hai mắt, cô không dám ngủ, cô sợ khi nhắm mắt lại ác mộng kia lại tìm đến.
Kỳ thật cô cũng không rõ những chuyện khi nãy có phải mơ hay không, nếu là mơ, vậy xúc cảm đó, tiếng mèo kêu, còn có cơn đau ở bụng cũng vô cùng chân thực rồi. Nếu không phải mơ, cảm giác dị thường lại biến mất vô tung.
Từ một giường khác truyền đến âm thanh lẩm bẩm nhỏ làm cô an tâm, tuy nóng nhưng toàn thân cô vẫn bọc chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, mở to hai mắt chờ trời sáng, cô không dám ngủ lại.
Hôm sau, Chu Hân Vũ mang theo vành mắt thâm đen đến phòng vẽ, tuy rằng sợ bức tranh kia nhưng trong lòng luôn có một âm thanh cứ nhắc nhở cô, hoàn thiện bức tranh rồi cô sẽ cứu được bản thân. Chu Hân Vũ quyết tâm hoàn thành nó!
Vừa đi vừa nghĩ, Chu Hân Vũ đụng phải một người ở cửa phòng vẽ, cô ngẩng đầu thì thấy là nam sinh Triệu Tường. Ánh mắt của cậu làm cho người ta thấy không thoải mái, cứ như bí mật của mình bị cậu nhìn thấu cả, cảm giác hoàn toàn không tốt.
Chu Hân Vũ né đi ánh mắt của cậu, không quay đầu rời đi.
Triệu Tường có chút suy nghĩ nhìn theo bước chân cô vội vàng rời đi, ngay tại khoảnh khắc chạm vào cô, trong nháy mắt một cảm giác nguy hiểm truyền đến, cảm giác này làm cậu thấy buồn nôn, cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, lần trước trên xe buýt có, chỉ là lần này không mãnh liệt bằng lần đó thôi.
Triệu Tường hơi do dự, cậu muốn tìm Chu Hân Vũ nói chuyện một chút, trực giác báo cho cậu biết Chu Hân Vũ sẽ gặp chuyện nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm và đáng sợ.
Do dự một lát, Triệu Tường tuy không phải người tốt nhưng cũng không đủ nhẫn tâm để người trước mắt mình gặp nạn.
Nghĩ vậy, cậu bước đến chỗ Chu Hân Vũ.
Cậu không biết được, trong chỗ tối có đôi mắt nhìn hết thảy.
"Quấy rầy, có chút chuyện tìm cậu."
Chu hân Vũ không thèm nhìn cậu, nói, "Có chuyện cũng phải chờ tôi hoàn thành bức tranh rồi nói, nhanh thôi."
Triệu Tường nhíu nhíu mày không nói gì, cậu nhìn bức tranh dưới ngòi bút cô, bức tranh màu nước hiện ra càng lúc càng rõ nét.
Trọng điểm vốn là thi thể mèo con giờ đã dần chuyển sang hình người kia. Triệu Tường ngồi một bên chờ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời đã tối, nhiều học sinh đã dừng việc trở về, chỉ còn lại vài người chìm trong bầu không khí sáng tác.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Tường nhịn xuống xúc động muốn đánh nhau với cô mấy lần, đương nhiên là vì thời gian càng trôi nguy hiểm càng mãnh liệt. Ngay lúc cậu sắp nhịn không được, Chu Hân Vũ rốt cuộc hoàn thành bức tranh, trong nháy mắt cô dừng lại, đèn phòng vẽ tranh tắt ngóm.
Đồng thời tất cả mọi người trong phòng đều nghe được tiếng mèo kêu trong bóng đêm.
Mắt nhìn không thấy gì trong bóng tối làm người ta cảm thấy không rõ ràng về phương hướng, nhưng đối với Triệu Tường luôn nhìn chằm chằm Chu Hân Vũ, ngay lúc âm thanh vang lên, cậu xác định âm thanh là từ vị trí cô phát ra.
Đột nhiên tối đen làm cho mọi người không kịp phản ứng, đợi lúc mọi người lấy điện thoại ra chiếu sáng, Triệu Tường phát hiện, Chu Hân Vũ biến mất.
Không thể! Lúc ấy cậu ở gần cửa, nếu có người rời đi chắc chắn sẽ phát hiện!
Trừ phi, cô vẫn còn trong phòng.
"Chu Hân Vũ!"
Lần này những người khác đều giật mình, không gian yên tĩnh lại, Triệu Tường không nghe được tiếng đáp lại. Cậu không bỏ cuộc lại kêu thêm mấy tiếng, như trước không có ai đáp lời.
"Triệu Tường đừng kêu, Chu Hân Vũ chắc đã rời đi rồi."
Lại một người nói, "Đèn cũng tắt rồi."
"Trở về đi, trễ rồi."
Triệu Tường theo bọn họ cùng đóng cửa rời đi. Ngoài hành lang cũng không có đèn, xem ra cả tòa nhà đều cúp điện.
Triệu Tường bởi vì đang suy nghĩ nên rơi lại ở cuối hàng. Đợi cậu rẽ qua một góc tường thì những người kia đã không còn bóng dáng.
Trong hành lang tối đen có một thanh âm truyền đến, giống như đúc âm thanh trong bụi cỏ truyền ra khi đó.
Cảm giác nguy hiểm ập đến, vô cùng mạnh mẽ! Cảm giác buồn nôn quặn lên trong dạy dày cậu.
Cậu biết, thứ kia tới tìm cậu! Thân thể Triệu Tường không tự chủ được run rẩy, trong nháy mắt, cậu nhớ lại cảnh trên xe buýt, trong tâm trí đều tràn đầy nỗi sợ.
Triệu Tường im lặng nghe được âm thanh mèo kêu, nếu cậu biết lần này là một con mèo, con mèo trong tranh của Chu Hân Vũ, cậu chắc chắn ngăn cản cô ta tiếp tục vẽ bức tranh kia!
Thời điểm Triệu Tường nghĩ, phía sau chợt cảm thấy một tia lạnh lẽo, một thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt thân thể vô lực, cậu muốn chạy, nhưng động cũng không thể. . Truyện Đông Phương
Triệu Tường hoảng sợ, cơ thể không thể động nên cậu chỉ có thể cảm nhận một vật lông xù, có vẻ là cái đuôi thật dài quét qua sau cậu rồi hướng đến trước mặt cậu lao tới.
Tại lúc bị đụng vào, cậu cảm thấy cả người lạnh lẽo, tuy mắt có thể thấy, tai có thể nghe, nhưng thân thể bất động, giống như trong nháy mắt bị đóng băng.
Cậu khóc cũng không được.
Chết? Nguyên lai, đối mặt với những tồn tại siêu việt, mình cũng bất lực, buồn cười hơn, thế mà cậu lại có vọng tưởng đi thay đổi...
Cổ bị bắt lấy, hô hấp từ từ yếu đi, thời điểm ý thức mờ nhạt dần, một lực tác động mạnh mẽ đẩy ngã cậu.
–Hết chương 3–